Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 691

Cập nhật lúc: 2025-03-30 15:11:36
Lượt xem: 153

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chủ nhiệm Vương của Hội Liên hiệp Phụ nữ cất giọng trong trẻo, mỉm sảng khoái: “Chẳng trách thấy đồng chí nữ quen mắt như , hóa là đồng chí Bạch Du, [Anh Hùng Đời Thường] do tòa soạn , đặt mua từng kỳ đấy!”

Lý do đối chiếu ảnh Bạch Du với ảnh phỏng vấn của báo là vì cách ăn mặc của Bạch Du hôm nay trông trưởng thành hơn trong ảnh nhiều, lúc đầu bà thấy chút quen mắt nhưng dám nhận.

Âu Dương Văn Khiên thuận thế giới thiệu cho Bạch Du: “Đây là chủ nhiệm Vương của Hội Liên hiệp Phụ nữ, đây là kế toán Lâm, ba lượt là đại đội trưởng Hà của đội sản xuất thôn Hà gia, đại đội trưởng Hứa của đội sản xuất Xuân Phong và đội trưởng Trịnh của đội sản xuất Hùng Ưng.”

Sau khi giới thiệu sơ lược, Âu Dương Văn Khiên thẳng chủ đề: “Lần bảo tới đây, là một chuyện quan trọng với , công xã chúng quyết định mở xưởng đồ khảm xà cừ!”

Câu thốt , xung quanh im lặng trong vài giây.

nhanh hiểu nên hỏi: “Bí thư Âu Dương, đồ khảm xà cừ là gì thế?”

TBC

Dường như Âu Dương Văn Khiên chuẩn từ sớm, bảo Hạ Hải Sinh lấy một tác phẩm đồ khảm xà cừ từ trong văn phòng : “Đây là đồ khảm xà cừ, đồ thủ công mỹ nghệ điêu khắc từ vỏ sò, công xã Phi Ngư của chúng gần biển, vỏ sò là tài nguyên thiên nhiên, nhặt tốn một xu nào, đây là lợi thế lớn nhất của công xã chúng , hạng mục do đồng chí Bạch Du đề xuất, bên cô hai thợ cả kỹ thuật điêu luyện thể dạy , hôm qua nhận phê chuẩn văn kiện xây xưởng, tức là chúng thể xây dựng xưởng bất cứ lúc nào!”

Âu Dương Văn Khiên hào hứng, nhưng những mặt , chút hứng thú nào.

Người đầu tiên lên tiếng là đội trưởng Hà: “Bí thư Âu Dương, dội gáo nước lạnh , món đồ trong tay trông đấy, nhưng đến mấy thì cũng chỉ là thứ từ vỏ sò, ăn cũng dùng , chẳng tác dụng gì cả, sản xuất thứ như thì mua chứ?”

Đến lúc đó còn tới tổn thất !

Dù ông thẳng , nhưng sự bất mãn thể hiện rõ mồn một khuôn mặt.

Không ông coi Âu Dương Văn Khiên là bí thư, mà là thực sự gì đáng để coi trọng cả. Làm ở vị trí năm năm , chẳng chút thành tựu nào, còn khiến ngày càng nghèo !

Những công xã khác trồng cây ăn quả thành công thì mở xưởng đóng hộp, nơi giỏi đánh bắt cá thì mở xưởng chế biến hải sản, còn nơi trồng chè thì mở xưởng chè, chung là đủ loại, cuộc sống đều sung túc khiến khác ghen tị!

Nhìn công xã Phi Ngư của họ, nuôi cá thì cá c.h.ế.t hết, nuôi ngọc trai thì chẳng nuôi , trồng cây ăn quả thì cây quả, mấy năm nay chẳng nên trò trống gì, còn lỗ vốn nhiều như , còn mặt mũi nào để đến chuyện mở xưởng nữa?

Nói đến những hạng mục đây, dù thất bại nhưng ít cũng vẻ hợp lý, còn bây giờ thì ngày càng trở nên vô lý, thế mà mở xưởng đồ khảm xà cừ, nước đầu nghĩ cũng ngốc như , thứ đồ như cho ông cũng chẳng thèm lấy thì bỏ tiền mua !

Tuy những khác kích động như đại đội trưởng Hà nhưng rõ ràng cũng mấy lạc quan.

Âu Dương Văn Khiên đành những điều Bạch Du thuyết phục để thuyết phục , nhưng rõ ràng hiệu quả mấy khả quan.

Vẫn là đại đội trưởng Hà: “Bí thư Âu Dương, hỏi là chính quyền huyện phê duyệt cho công xã chúng xây dựng xưởng, cho hỏi là vốn cấp ?”

Theo như ông , hai năm qua Âu Dương Văn Khiên nộp ít hạng mục nhưng đều bác bỏ, cho dù chấp thuận thì cũng hỗ trợ vốn, đó cũng là lý do tại đến nay công xã của họ vẫn sản nghiệp nào.

Ông tò mò tại chính quyền huyện rác rưởi như đột nhiên đồng ý cấp tiền.

“Mặc dù phía phê duyệt cho chúng xây dựng xưởng nhưng sẽ hỗ trợ bất kỳ khoản tiền nào…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-691.html.]

Lời còn hết sự kích động của đại đội trưởng Hà ngắt lời: “Cái gì? Không cấp vốn, chúng lấy cái gì để xây xưởng? Chẳng lẽ bảo đội sản xuất của chúng bỏ tiền ?”

Ông !

Hai đại đội trưởng của hai đội sản xuất khác cũng nhíu mày.

Âu Dương Văn Khiên vội lắc đầu: “Tất nhiên để đội sản xuất của bỏ tiền , định vay ngân hàng tám trăm đồng danh nghĩa công xã…”

Anh hết câu thì cắt ngang, vẫn là đại đội trường Hà: “Tám trăm đồng! Bí thư Âu Dương, một khoản tiền lớn như vay là vay, nghĩ đến cảm nhận của các xã viên , lỡ như thất bại thì công xã chúng lấy gì trả đây?”

Âu Dương Văn Khiên: “Đại đội trưởng Hà, ông đừng kích động, từng điều một , đây là kế hoạch do đồng chí Bạch lập , bên trong rõ ràng, ông xem .”

Đại đội trưởng Hà nhận lấy kế hoạch cau mày, mãi giãn .

Bạch Du mở miệng giải thích thuyết phục.

cô cũng hiểu rõ rằng tại công xã mãi phát triển, một nguyên nhân trong đó chính là đồng lòng, mà kẻ gây rối lớn nhất ở đây chính là đại đội trưởng Hà của thôn Hà gia.

Nếu xưởng đồ khảm xà cừ hoạt động suôn sẻ thì đuổi , hoặc là khuất phục , để ông dám gây sóng gió nữa.

Đương lúc Bạch Du tính toán xem xử lý đại đội trưởng Hà như thế nào thì thấy đại đội trưởng Hà đưa kế hoạch trả cho Âu Dương Văn Khiên: “Bí thư Âu Dương, kế hoạch xem xong nhưng vẫn giữ nguyên ý kiến đó, thể xây dựng công xưởng đồ khảm xà cừ, hạng mục , nếu như thì nhất định sẽ tổn thất!”

Hao tổn đó còn đủ ?

Gặp một bí thư như , đội sản xuất của họ thật sự xui xẻo tám đời!

Âu Dương Văn Khiên hít sâu một , ông : “Đại đội trưởng Hà, chuyện quyết định xong, công xưởng đồ khảm xà cừ nhất định !”

Bình thường Âu Dương Văn Khiên dễ chuyện, hề chút phong cách nhà quan nào, cũng vì vẫn thành tích gì nên trong lòng đại đội trưởng Hà coi thường .

lúc đối diện với ánh mắt kiên định và vẻ mặt nghiêm túc của Âu Dương Văn Khiên, thì lời phản đối của ông bỗng nghẹn trong cổ họng.

Âu Dương Văn Khiên : “ mất lòng tin với , là do đủ , dẫn dắt các xã viên đến cuộc sống , nhưng xin hãy tin thêm một nữa, hạng mục chắc chắn sẽ thành công!”

Mọi , , đều tỏ thái độ.

Sự im lặng thực thể hiện thái độ của họ.

Âu Dương Văn Khiên nghiến chặt răng : “Nếu như lo lắng công xã cách bồi thường lỗ vốn, thì sẽ lấy danh nghĩa cá nhân mượn khoản tiền với ngân hàng, nếu như lỗ vốn thì là do một gánh vác hậu quả, thế thì thể yên tâm chứ?”

Những khác như , khỏi đều phần lộ vẻ cảm động.

Bí thư Âu Dương là một bí thư , oai, ăn cùng món với xã viên, ở cùng nơi với xã viên, là bí thư giản dị nhất trong phạm vi trăm dặm .

Loading...