Bạch Du đáp một tiếng, đeo túi đeo chéo quân đội ngoài.
Thấy bóng lưng dần xa của con gái, Bạch Phi Bằng thở dài yếu ớt: “Đứa lớn thời gian để kết hôn, đứa nhỏ thì hủy hôn ước, đứa nào khiến con đỡ lo cả.”
Bà Bạch xong, kiềm mà phỉ nhổ ông một tiếng: “Con cha cũng khiến đỡ lo chút nào cả, gọi là gì ? Gọi là dột từ nóc dột xuống.”
Bạch Phi Bằng: “...”
***
Tối qua Giang Khải ở Cung Dân Tộc muỗi đốt khắp mặt, thế nên nay mặt thêm bảy tám vết muỗi đốt nữa.
Anh ngờ Bạch Du cho leo cây thêm một nữa.
Tuy thứ hai cô nhờ Tần Tâm Hủy tới báo cho nhưng Tần Tầm Hủy là cô tới, còn cho nếm thử mùi cho leo cây hết tới khác, bây giờ nghĩ , chắc chắn đêm đó cô gạt .
Con đàn bà đáng ghét.
Thật sự cho leo cây hết tới khác!
Giang Khải tức giận tới mức lồng n.g.ự.c như nổ tung, đó Bạch Du lời, bảo Đông cô dám Tây, bảo cô thì cô sẽ dám nhưng bây giờ trở thành một kẻ phản nghịch, đối chọi với về mặt!
Giang Khải trầm mặt lái xe tới cửa đại viện quân khu, định ở đây chờ Bạch Du bước , dù thế nào thì nay cũng khiến cô cho một câu trả lời!
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-74.html.]
Bạch Du lái xe đạp, từ xa thấy khuôn mặt đen như đ.í.t nồi của Giang Khải.
Con ngươi của cô đảo một vòng, cô xe chạy tới một cửa khác.
Thằng ngu, cứ từ từ ở đấy mà chờ .
Giang Khải chờ ở cửa , chờ tới mức áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi, lúc mới nhận , lâu như mà Bạch Du vẫn ngoài, chắc chắn là cô trốn chạy tới một cửa khác.
Bạch Du, cô giỏi lắm, dám chơi đùa hết tới khác như một thằng ngu!
Giang Khải tức đến mức gân xanh hai bên huyệt thái dương nổi lên, nếu đến đơn vị lúc , chắc chắn sẽ từ bỏ ý định của .
Gần đây, đơn vị hai chân bồi dưỡng của trường quân đội ở thành phố Quảng, mặc dù cảm thấy ăn chắc nhưng khi danh sách chính thức, thể để bất cứ ai chộp sai phạm của cả.
So với Giang Khải đang tức giận đùng đùng thì Bạch Du đang vui vẻ đơn vị.
Cô nhớ Lâm Hướng Tuyết từng với cô là nếu gặp khó khăn, cô thể tới tìm ông nội của cô , nhớ tới dáng vẻ sáng nay của cha cô khi sẽ kiếm hai nữa. Cô suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Bạch Du quyết định nhờ Lâm Hướng Tuyết giúp đỡ.
Lâm Hướng Tuyết thấy cô thôi, vẻ mặt nghiêm túc, cô nghĩ rằng chuyện lớn xảy : “Cậu mau , là món bánh mì cơm rượu cho ông nội , trong lòng vội gấp như cũng sẽ giúp một tay, chẳng qua chuyện vẫn còn một nữa đấy.”
Bạch Du cảm kích: “Cảm ơn , cũng nhờ với ông nội của một tiếng cảm ơn nhé, khi hai của hai tuổi thì bắt cóc mất, những năm qua cha từng buông bỏ ý định tìm kiếm , tin tức nhưng hai của .”
Nghĩ tới đời , đến tận cả nhà cô qua đời nhưng vẫn tìm hai, trong lòng Bạch Du khỏi cảm thấy nặng trĩu.
Lâm Hướng Tuyết tức giận vô cùng: “Đám buôn đáng chết! Có nhiều nhà tan cửa nát vì bọn chúng, bộ bọn chúng nên bắt và b.ắ.n chết! Cậu cần cảm thấy quá đau buồn, chuyện cứ giao cho , bữa nay khi về nhà sẽ với ông nội, nhưng ảnh chụp của hai , nếu ảnh chụp thì tỷ lệ tìm sẽ cao hơn một chút.”