Bạch Du gật đầu: “Có nhưng hôm nay mang theo, ngày mai sẽ cầm theo, cảm ơn , Hướng Tuyết.”
Lâm Hướng Tuyết gãi : “Cậu cần cảm ơn, nhưng nếu mời ăn bánh rán hành và bánh bao thịt thì sẽ khách sáo .”
“Phụt…” Bạch Du lời của cô buồn : “Không thành vấn đề, dù thích ăn bánh gì thì cũng sẽ cho !”
Lâm Hướng Tuyết: “Được thôi, bánh rán hành, bánh paratha, bánh đậu, bánh trứng, bánh ngàn lớp, bánh thịt bò, bánh thịt dê, bánh thịt gà, bánh mì jăm-bông xúc xích, bánh khoai tây chiên, bánh pizza Trung Quốc, bánh bà xã,... Món nào cũng thích!”
Bạch Du: “...”
TBC
Hay lắm, coi đây là báo cáo đồ ăn .
Đến trưa, Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết ăn cơm trưa xong, đó bọn cô nhanh chóng lái xe rời khỏi đơn vị.
Vẻ mặt Lâm Hướng Tuyết cứ như chơi thuốc lắc: “Bạch Du, bây giờ trái tim đập vô cùng nhanh, kích động.”
Bạch Du là trong cuộc còn bình tĩnh hơn cô nữa: “Cậu kiềm chế một chút, nếu như té xỉu thì cõng nổi .”
Lâm Hướng Tuyết: “Yên tâm, thời khắc quan trọng như , cho dù chuyện gì xảy thì cũng té xỉu .”
Khóe môi Bạch Du giật… Một cái.
Hai bọn cô đến tiệm chụp ảnh để lấy ảnh rửa xong, cô định một nhưng Lâm Hướng Tuyết thời khắc lịch sử quan trọng như , dù cho thế nào thì cô cũng tự chứng kiến, thế nên cô cũng theo tới đây.
Đạp xe hơn nửa tiếng, cuối cùng hai cũng tới tiệm chụp ảnh.
Chủ cửa tiệm chụp ảnh thấy Bạch Du là nhận ngay lập tức, dù nữ đồng chí xinh như , nhận cũng khó, chủ yếu là ảnh chụp mà nữ đồng chí rửa… Vô cùng khủng khiếp, ông quên cũng quên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-75.html.]
Đương nhiên là Bạch Du cũng chú ý tới ánh mắt của chủ tiệm nhưng cô vẫn bình tĩnh.
Chỉ cần cô ngại thì khác sẽ ngại.
Hơn nữa ngại thật sự là khác, đó là Giang Khải và Tần Tâm Hủy trong ảnh.
Góc của bức ảnh vô cùng tráo trở, cũng vô cùng hảo, khiến Giang Khải và Tần Tâm Hủy trông như củi khô lửa bốc, căn góc tuyệt đến mức cảm giác như căn phòng ở đó là hai ăn ngay .
Ngay cả Bạch Du cũng tự khen ngợi bản .
Tiền trả từ , Bạch Du lấy ảnh xong thì rời khỏi ngay, cô cố ý tìm một cửa tiệm chụp ảnh tương đối xa so với đơn vị và đại viện quân khu, thế nên cô cũng lo việc đối phương quen với Giang Khải và Tần Tâm Hủy.
Cho tới khi xa khỏi cửa tiệm chụp ảnh, lúc Lâm Hướng Tuyết suýt chút nữa kiềm chế tới mức tức c.h.ế.t la ầm lên: “Trời ơi, đôi cẩu nam nữ , ban ngày ban mặt mà dám ôm ôm ấp ấp , quả thực là bọn họ ngại mà!”
“Thằng cặn bã , tiếc cho phận là con nhưng cư xử như một con chó, ngờ lòng độc ác như , bà chị lầu xanh của cũng đáng ghét quá, tức c.h.ế.t , lẽ nào cứ mà buông tha cho bọn họ?”
“Đương nhiên là .” Bạch Du khẽ , đó cô lấy hai bức thư sẵn nội dung tố cáo trong túi đeo chéo quân đội: “Mình sẽ tố cáo bọn họ ngay bây giờ.”
Lâm Hướng Tuyết sợ run , một giây cô nhỏ giọng khen: “Làm lắm! Cậu nên như !”
Bạch Du rút vài tấm ảnh, nhét trong mỗi bức thư, đó đến bưu điện gần đó để gửi.
Bức thư sẽ giao tới ngày mai, chậm nhất là giao tới ngày mốt.
Thế nên chuyện tiếp theo cô là chờ đợi.
Lâm Hướng Tuyết bưu điện chung với cô, cô chỉ chờ ở bên ngoài, khi Bạch Du gửi thư xong và ngoài, cô chợt : “Dáng dấp của cô bé đó chút giống , là nhà của ?”