Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 755
Cập nhật lúc: 2025-03-31 04:48:56
Lượt xem: 210
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Du cầm điện thoại, "Alo" một tiếng thấy giọng trầm ấm của Giang Lâm từ đầu bên : "Anh nhớ em lắm."
Mặt cô đỏ bừng, vội liếc xung quanh, đó nghiêng , hạ giọng : "Em cũng nhớ ."
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu trong nhà, Bạch Du quấn vòng dây điện thoại, hai chuyện lâu.
Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt đến tháng Mười.
Trong sự mong đợi của , Hội chợ Quảng cuối cùng cũng bắt đầu.
TBC
Ngày mai sẽ tham gia Hội chợ Quảng, mặc dù chuẩn các thứ nhưng nhóm Cảnh Phỉ nghĩ tới nhịn mà lo lắng.
Cảnh Phỉ sự lo lắng của với chị họ: “Chị, chị xem lỡ như đến lúc đó em dám gì thì ?”
Cô lo lắng khi gặp nước ngoài tiếng, dù cô cũng từng gặp nước ngoài, chỉ là với tư cách là nhân viên nghiệp vụ đàm phán với thương nhân nước ngoài thì đây vẫn là đầu tiên, cô nghĩ đến thôi là lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Cảnh Anh liếc cô : “Tiến bộ của em chỉ đến thế thôi hả? Nếu em thật sự sợ dám chuyện, đến lúc đó đừng là em gái của chị, còn với tính cách của Bạch Du, cô thể sẽ đuổi em ngoài ngay lập tức.”
Cảnh Phỉ: “...”
Đây là chị họ của cô ?
Không lấy một câu động viên, còn giúp Bạch Du tổn thương cô .
Cảnh Anh: “Em lo gì chứ, nước ngoài cũng chỉ hai mắt một miệng, chẳng lẽ còn thể ba đầu sáu tay ? Làm ăn cũng đơn giản, em giới thiệu sản phẩm, nếu đối phương hứng thú thì tự nhiên sẽ đặt hàng, em chỉ cần ghi chi tiết các yêu cầu về đơn hàng, đừng sai thì sẽ vấn đề gì, đừng với chị là ngay cả chút chuyện mà em cũng nhé?”
Cảnh Phỉ kích thích, hừ một tiếng trong mũi: “Ai em ? Em sẽ cho chị xem!”
Cảnh Anh gật đầu: “Thế thì chị sẽ mỏi mắt mong chờ.”
Sự đổi và tiến bộ của Cảnh Phỉ trong thời gian đều cô thấy, từ đến giờ cô từng phủ nhận việc Cảnh Phỉ thông minh, vả thiên phú ở phương diện tiếng Anh, nhưng Cảnh Phỉ vô cùng kiêu ngạo, ai cũng xem thường, luôn cảm thấy là thông minh nhất thế giới. Bây giờ tật của Cảnh Phỉ sửa ít nên con cũng đáng yêu hơn nhiều.
Sau khi tạm biệt chị họ, Cảnh Phỉ đến cổng trường Đại học Trung Sơn để gặp , ba Đái Lôi, Mao Chí Cần và Cổ Lan Hương đến.
Cô tới ba đang các kiểu lo lắng của , cô khỏi thở phàn nhẹ nhõm, xem lo lắng chỉ một cô .
Một lát , Bạch Du tới, phía còn một cô gái trẻ da đen gầy gò và một trai da đen hơn, ba xách theo những túi lớn túi nhỏ, thấy bốn vội chạy đến giúp.
Bạch Du tới : “Trong tám bộ đồ, đều may dựa theo đo của , mỗi hai bộ, trong thời gian diễn Hội chợ Quảng thì mặc đồng phục của công xưởng.”
Mã Tái Nam thì vội vàng lấy quần áo , dựa theo đo của bốn phát đồn phục công xưởng cho họ.
Mặc dù đó bốn Bạch Du về chuyện đồng phục nhưng ai từng thấy, họ nghĩ rằng đồng phục do Bạch Du thiết kế cũng giống như đồng phục của các công xưởng khác, tức là hoặc là bộ đồ màu xanh đậm hoặc là áo sơ mi trắng quần tây đen, là những bộ đồng phục đó nhưng mỗi công xưởng đều những bộ quần áo như , nhiều thì chẳng gì ấn tượng nữa.
nhanh, họ phát hiện sai.
Họ lấy quần áo khỏi túi, mở xem thì lập tức choáng ngợp.
Đôi mắt Cảnh Phỉ sáng lên: “Đây cũng quá mất!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-755.html.]
Cô cầm tay một bộ váy, áo sơ mi trắng, bên trái in một nhãn hiệu màu đen hình tròn: Công xưởng đồ khảm xà cừ Phi Ngư, cổ thắt một chiếc nơ bướm đen ngắn, bên là một chiếc váy xếp ly màu đen dài quá đầu gối, cô thể tưởng tượng mặc bộ quần áo sẽ đến mức nào!
Nếu tiếp theo còn chuyện thì cô lập tức bộ quần áo ngay.
Đồng phục của hai nam sinh thì na ná nhưng của họ là quần, bên là quần dài màu đen, nơ bướm đen cũng bằng cà vạt đen.
Hai nam sinh cầm quần áo tay mà nỡ buông, rõ ràng cũng thích.
Bạch Du đôi giày của : “Trước đây bảo chuẩn đôi giày màu trắng, chuẩn xong ?”
Theo bộ đồng phục cô thiết kế thì giày trắng là nhất, nhưng thời nhà nào cũng tiền, mua một đôi giày hề rẻ nên Bạch Du dặn dò họ chuẩn , điều kiện thì mua, điều kiện thì mượn của khác, chỉ cần là giày trắng là .
Bốn vội gật đầu: “Đã chuẩn xong .”
Trong bốn , ngoại trừ Cổ Lan Hương thì kinh tế trong nhà của ba còn đều tệ, nhất là Cảnh Phỉ, đừng là một đôi giày trắng, mua mười đôi cũng thành vấn đề, kinh tế nhà Cổ Lan Hương là khó khăn nhất nhưng mấy đồng hương của cô cô cần giày trắng, đều vui lòng cho cô mượn.
Bạch Du hài lòng gật đầu: “Vậy thì chúng cùng sắp xếp gian hàng ngay bây giờ.”
Đái Lôi giơ tay : “Có nên mang những bộ quần áo về ký túc xá ?”
Tuy quần áo nặng nhưng lát nữa họ sắp xếp hội chợ, áo màu trắng, lo sẽ bẩn áo.
Bạch Du lắc đầu: “Chúng mặc quần áo gì đều đăng ký, vì mang quần áo đến cho nhân viên bên đó xác nhận, chỉ quần áo, mà cả tư cách nhân viên nghiệp vục của cũng xét duyệt.”
Mọi như thì bây giờ mới hóa tham gia Hội chợ Quảng xét duyệt nghiêm ngặt như .
Lúc phòng triển lãm của Hội chợ Quảng ở đường Lưu Hoa, đây Bạch Du cũng từng đến bao giờ, nhưng vì sắp đến Hội chợ Quảng nên xung quanh nhiều biển báo, do đó dù hỏi đường cũng thể tìm .
Đến bên ngoài phòng triển lãm, Bạch Du cũng vội mà dẫn một vòng quanh đó.
Bạch Du giải thích: “ dẫn một vòng quanh con đường, đến lúc đó chuyện khác thì cũng sợ lạc đường.”
Câu thực chủ yếu là với Mã Tái Nam và Hạ Hải Sinh.
Dù bốn Cảnh Phỉ đều học ở thành phố Quảng nên họ xa lạ gì nơi , hơn nữa trong thời gian diễn triển lãm, họ chủ yếu ở trong phòng triển lãm, còn Mã Tái Nam và Hạ Hải Sinh thì ngoài phòng triển lãm, còn giữa các kho hàng.
Hai đều vô cùng căng thẳng khi đến tham dự Hội chợ Quảng, đặc biệt là Hạ Hải Sinh, căng thẳng đến mức còn luống cuống, Mã Tái Nam thì khá hơn một chút, dù cô cũng theo Bạch Du đến thành phố Quảng nhiều nhưng cũng tỏ căng thẳng.
Ban đầu Âu Dương Văn Khiên định tới, nhưng ngoài ctrưởng ông xưởng thì còn là bí thư công xã, công xưởng và công xã đều thể thiếu , nên quyết định cuối cùng của là cử hai Mã Tái Nam và Hạ Hải Sinh tới.
Nghe lời của Bạch Du , Hạ Hải Sinh và Mã Tái Nam vội vàng gật đầu, cố gắng ghi nhớ các tòa nhà xung quanh.
Sau khi quen đường, nhóm Bạch Du mới về phía phòng triển lãm.
Chỉ thấy mặt tiền của phòng triển lãm một hàng chữ - Hội chợ hàng hóa xuất khẩu Trung Quốc, đây là chữ do nhà thư pháp Quách Mạt Nhược khi thị sát Hội chợ Quảng năm 1963, phòng triển lãm đường Lưu Hoa là di dời thứ ba, tổng diện tích đạt đến 110.000 mét vuông, lớn hơn nhiều so với diện tích 18.000 mét vuông ban đầu.
Nhóm Bạch Du qua, nhân viên phụ trách tiếp đón nhận Bạch Du ngay: “Cô là Bạch Du của công xưởng đồ khảm xà cừ! Chính là Bạch Du, sinh viên đại học đầu tỉnh Phúc Kiến trong kỳ thi tuyển sinh đại học ?”
Bạch Du sửng sốt, cô ngờ hiệu quả tuyên truyền của báo như , đến cả nhân viên cũng nhận cô, cô nở nụ , gật đầu: “Chào cô, là Bạch Du, chúng đến để sắp xếp gian hàng triển lãm.”