Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 821
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:36:22
Lượt xem: 137
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Minh Thư lắc đầu: "Xa quá, cháu rõ dáng vẻ của đó nhưng đó thấp hơn chú Nguy, lúc chạy còn khập khiễng."
Khập khiễng, thể là đó què.
Thời đại , máy ảnh nhiều, thì thường thì ai sẽ máy ảnh, một là giàu , gia đình đều là cán bộ lãnh đạo, chỉ những gia đình như mới tiền dư dả để mua máy ảnh.
Còn một loại nữa là nhân viên của tiệm ảnh!
Thành phố Quảng hơn chục tiệm ảnh nhưng tiệm ảnh gần nơi đoàn phim đóng chỉ hai tiệm!
Nghĩ đến đây, Nguy Hán Nghị lập tức dậy, định ngoài nhưng hai bước, quần túm lấy.
Anh cúi đầu xuống thì thấy Minh Thư dùng bàn tay nhỏ túm lấy quần , đôi mắt đen láy như hai quả nho nước long lanh : "Chú Nguy, chú chắc chắn sẽ đưa cháu về đúng ?"
Nói xong câu , đôi mắt to bắt đầu rơi những hạt đậu vàng trông vô cùng đáng thương.
Nguy Hán Nghị con gái, đây vẫn con gái là áo bông nhỏ ấm áp, con gái thì điểm yếu, vẫn cảm giác đó là gì, cho đến lúc , mới hiểu cảm giác đó là gì.
Thấy Minh Thư rơi hạt đậu vàng, thấy mà đau lòng vô cùng, duỗi tay vuốt mái tóc mềm mại của cô bé, gật đầu mạnh mẽ: " , chú chắc chắn sẽ đưa cháu về an , cháu ở bệnh viện ngoan ngoãn đừng chạy lung tung, bà cố cháu đang đường đến ."
Anh gọi điện cho đảo Quỳnh Châu nhưng Giang Lâm vẫn đang nhiệm vụ, mà bà Bạch tuổi cao, vốn dĩ nên chuyện cho bà nhưng chuyện thể giấu .
Họ cần hai bên cung cấp càng nhiều thông tin và dữ liệu càng để họ nhanh chóng tìm .
Minh Thư đưa tay trắng nõn : "Chúng ngoéo tay."
Nếu là bình thường, Nguy Hán Nghị chắc đủ kiên nhẫn nhưng lúc đối diện với đôi mắt ướt át của cô bé, thực sự thể từ chối.
"Ngoéo tay treo ngược, một trăm năm đổi ý."
Sau khi Nguy Hán Nghị , Minh Thư xuống giường bệnh, cúi đầu gì.
Lại Mỹ Thanh dùng hết sức bình sinh để chọc cho cô bé vui vẻ nhưng đều vô ích.
***
Bệnh viện.
Thấy Cảnh Phỉ bưng đồ ăn , Cảnh Anh khựng lên tiếng: "Bệnh viện y tá và hộ lý , em cần ở đây chăm chị ."
Cảnh Phỉ lắc đầu: "Em xin nghỉ ở đơn vị , cô Vương cũng em đến chăm sóc chị."
Những ngày , hầu như ngày nào cô cũng ở bệnh viện, ngoài việc thật lòng chăm sóc chị họ, còn một lý do nữa chính là cô vượt qua vị trí của Bạch Du trong lòng chị họ.
cũng lạ, đây Bạch Du tới chăm chỉ, mấy hôm nay chẳng thấy bóng dáng ?
Cảnh Anh thấy lay chuyển Cảnh Phỉ nên cũng chẳng miễn cưỡng nữa, cô bước tới cửa sổ những chiếc lá xanh mướt bên ngoài: "Dân gian câu, mưa mầm non như tơ, mưa mầm cứng như gỗ, măng tre thời điểm là ngon nhất, lát nữa em rảnh thì hái cây Hương Xuân trong sân mang tặng Bạch Du một ít."
Chưa đến tiết Cốc vũ, đọt Hương Xuân nhú lên, những chiếc lá non xanh mướt, chồi non tím, chỉ mắt mà chế biến thành món ăn cũng tuyệt, chần qua nước sôi trộn với một ít dầu mè thế là ngay một món ăn ngon, hoặc xào cùng trứng, thành món măng tre xào trứng thơm ngon hấp dẫn.
Cô hy vọng Bạch Du nhận Hương Xuân sẽ cho cô một phần, như cũng uổng công cô cho mang đến tận nơi.
Nghe như , Cảnh Phỉ như đổ cả ruột giấm bụng, trong lòng chua xót vô cùng: "Trong lòng chị chỉ Bạch Du thôi , còn Lệnh Sâm thì , cần em mang tặng một ít ?"
Nghe đến cái tên , trong lòng Cảnh Anh run lên.
Trong thời gian cô phẫu thuật, ngày nào Tô Lệnh Sâm cũng đến, đặc biệt là khi cô mới phẫu thuật xong thể cử động, Tô Lệnh Sâm bế cô lên xuống, việc bẩn thỉu mệt nhọc đều giành .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-821.html.]
Tô Lệnh Sâm là , nếu cô cũng chẳng dây dưa với nhiều năm như nhưng cứ nghĩ đến cha , nghĩ đến cảnh của thì cô thấy đau đầu.
Hoàn cảnh của họ giống như một bài toán vô định.
TBC
Nghĩ đến đây, cô khẽ thở dài: "Không cần ."
Từ hôm qua đến giờ Tô Lệnh Sâm xuất hiện nữa, rõ ràng mà là đến , nếu lúc mang đồ đến chỉ khiến chuyện thêm tệ hơn.
Cảnh Phỉ trả lời, đợi chị họ ăn xong, dọn dẹp một chút khỏi bệnh viện.
Lứa Hương Xuân đầu mùa, mùi thơm nồng đậm, Cảnh Phỉ nỡ tặng cho Bạch Du, cô keo kiệt mà chỉ là chẳng chị họ đối xử với Bạch Du hơn với .
cuối cùng cô vẫn .
Chỉ là mới đến cửa nhà Bạch Du, kịp gõ cửa thì một Đồng chí công an xông tới từ phía đối diện, đó cô đầy nghi ngờ: "Cô là ai? Sao xuất hiện ở đây?"
Cảnh Phỉ giật , cau mày hỏi ngược : "Anh là ai? Tại xuất hiện ở đây cho ?"
Công an nam: " là công an, nhất cô nên trả lời thành thật câu hỏi của !"
Nhà Cảnh Phỉ đều là của đơn vị, cũng từng thấy ít tình huống tương tự, cô lập tức ngửi thấy mùi bình thường: " là bạn học của Bạch Du, đến đây tặng Hương Xuân cho cô , Bạch Du xảy chuyện gì ?"
Một tiếng , Cảnh Phỉ như mất hồn trở về bệnh viện.
Cảnh Anh lập tức nhận sự bất thường của Cảnh Phỉ: "Bảo em tặng Hương Xuân, bảo em tặng cả hồn , em gặp chuyện gì ?"
Cảnh Phỉ há miệng, nên cho chị họ .
Sức khỏe của chị họ vẫn hồi phục , cô chị họ bận tâm vì chuyện nhưng Bạch Du và chị họ là bạn , lỡ như Bạch Du xảy chuyện gì thì chị họ chắc chắn sẽ tha thứ cho .
Hơn nữa cũng Bạch Du xảy chuyện.
Nghĩ đến đây, cô kể chuyện tặng Hương Xuân gặp công an: "Chị, Đồng chí công an Bạch Du một tên biến thái bắt cóc, đến giờ vẫn tìm thấy."
Sắc mặt Cảnh Anh lập tức đổi: "Bây giờ phía công an manh mối gì ? Còn Minh Thư thì ?"
Cảnh Phỉ: "Em hỏi , bên cho em , chỉ nếu chúng manh mối gì thì thể đến cục cảnh sát tìm họ, Minh Thư... Em , em hỏi."
Cảnh Anh thấy cô hỏi ba ba, cũng hỏi nữa mà gọi điện thoại.
Một tiếng , Minh Thư đưa tới bên cạnh Cảnh Anh.
Vừa thấy dì Anh, cô bé nhịn cả ngày nay òa lên: "Cô Anh, biến mất , kẻ bắt , cháu sợ quá, cháu nhớ quá hu hu..."
Cảnh Anh vội ôm chặt lấy hình mềm mại của cô bé lòng.
Mặc dù Minh Thư thông minh hơn những đứa trẻ bình thường nhưng dù thông minh đến thì cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ, đột nhiên mất tích, cô bé nháo, ngoan ngoãn đến mức khiến đau lòng, đến khi thấy quen thì cô bé mới òa lên.
Cảnh Anh cô bé mà lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng an ủi: "Minh Thư ngoan, cô Anh hứa với cháu, chắc chắn sẽ đưa cháu về an , đừng nữa nhé."
"Vâng."
Cô bé đến nỗi nước mũi chảy thành dòng, gật đầu, hàng mi dài cong vút vẫn còn đọng những giọt nước mắt khô.
Khi còn ở bệnh viện khác, cô bé vẫn luôn ăn uống cũng nghỉ ngơi, đến khi đến bên Cảnh Anh, cô bé mới dỗ dành ăn chút đồ ăn, lúc ngủ .
Cảnh Anh gọi Lại Mỹ Thanh cùng đến hành lang, đó hỏi cô về chi tiết sự việc.
Lại Mỹ Thanh phận của Cảnh Anh nên dám giấu giếm, kể hết những gì : "Sáng nay đội trưởng Nguy hỏi xong thì ngoài, đó vẫn nhưng những đồng chí công an khác , họ nghi ngờ nội gián."