Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 828
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:36:37
Lượt xem: 196
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sự chờ đợi của uổng phí.
Anh vốn định cho lén đưa cô container lén vận chuyển về Nhật Bản, chỉ là thời tiết gần đây , đợi bão qua ít nhất mất một tuần, công an kiểm tra nghiêm ngặt, lo đêm dài lắm mộng nên thực hiện kế hoạch sớm hơn.
Bả vai đau nhói, Bạch Du cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi mới để kêu lên.
Vừa cô dùng sức đập mạnh, cuối cùng cũng thành công khiến vai trật khớp, chỗ trật khớp đau nhói từng cơn.
bây giờ lúc để quan tâm đến cơn đau, thấy , cô dùng sức vùng vẫy, mỗi cử động, chỗ trật khớp đau nhói, cô còn lo động tác quá lớn sẽ kinh động đến tên biến thái .
Mồ hôi lạnh từ trán nhỏ xuống.
Ngay khi ngài Kim lấy hai con nhện lông lá, to hơn lòng bàn tay khỏi thùng, rốt cuộc Bạch Du cũng thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây thừng.
Cô! Thành! Công! Rồi!
Sau khi thoát khỏi sợi dây thừng, lẽ chỉnh khớp vai trật nhưng Bạch Du chỉnh như thế nào.
Đã , thì chỉ còn cách mặc kệ.
Cánh tay lỏng lẽo của cô cứ treo lơ lửng như , đó chạy tới nhặt con d.a.o ném xuống đất nhanh chóng lao về phía .
Ngài Kim thấy tiếng bước chân lưng, lẽ cảm thấy nguy hiểm nên theo bản năng .
vẫn chậm một bước, Bạch Du cầm con dao, dùng hết sức đ.â.m gáy !
Con d.a.o đ.â.m sâu !
Cổ ngài Kim đau đớn dữ dội, đôi mắt lạnh lùng vô cảm tràn đầy vẻ tin.
Ngay đó, bất chấp con d.a.o cổ, bóp cổ Bạch Du, dùng sức đẩy cô ngã về .
Bạch Du ngờ đ.â.m một nhát d.a.o mà vẫn còn sức lực như .
TBC
Đầu cô đập mạnh tường, gáy đau đớn như xé toạc, mắt tối sầm .
"Cô ngoan , tại ép tay chứ?"
Ngài Kim Bạch Du từ cao xuống với đôi mắt trống rỗng lạnh lẽo, chỉ cần dùng thêm một chút sức nữa thì thể dễ dàng bẻ gãy cổ cô.
Bạch Du cảm thấy khó thở.
Chẳng lẽ hôm nay cô c.h.ế.t ở đây ?
Nỗi sợ hãi như thủy triều, từ bốn phương tám hướng ập đến, nhanh chóng bao trùm lấy cô.
ngay đó, trong đầu cô hiện lên nụ của Giang Lâm và con gái, nếu cô c.h.ế.t thì họ sẽ đau lòng bao.
Đặc biệt là Minh Thư, cô bé tận mắt chứng kiến cảnh bắt, nếu cô thực sự xảy chuyện, điều sẽ trở thành cơn ác mộng cả đời của cô bé.
Còn bà nội lớn tuổi như , để bà chịu cảnh đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bà thể chịu đựng ?
Nghĩ đến những yêu nhất, ý chí cầu sinh trong cô bùng nổ lúc .
Cô dùng hết sức rút con d.a.o đang cắm cổ , m.á.u như vòi nước mở mà phun tứ phía, một phần b.ắ.n lên tường và sàn nhà, một phần b.ắ.n mặt cô, mùi m.á.u tanh nồng nặc mờ mắt và mũi cô.
Chết !
Biến thái c.h.ế.t tiệt!
Bạch Du một nữa giơ con d.a.o lên dùng hết sức đ.â.m tim .
Ngài Kim trợn tròn mắt, cúi đầu con d.a.o cắm tim, vẻ mặt tin nổi.
Có lẽ bao giờ ngờ rằng một ngày sẽ c.h.ế.t tay một phụ nữ.
Anh hiểu nổi, Bạch Du thoát khỏi sợi dây thừng như thế nào, cũng hiểu nổi, hai ngày trói nhốt ăn uống, cô lấy sức lực lớn như ?
Bạch Du một nữa rút con d.a.o , m.á.u phun như suối.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc lan tỏa khắp tầng hầm ngay lập tức.
Cùng với m.á.u phun , sức sống cũng dần dần chảy khỏi cơ thể ngài Kim, bàn tay bóp cổ Bạch Du buông thõng xuống, Bạch Du giơ chân lên đá bụng .
Ngài Kim lảo đảo lùi hai bước ngã gục xuống đất.
Bạch Du đấu tranh tới đỏ mắt.
Thấy hai con nhện bò khỏi thùng gỗ, cô bước tới giơ chân lên, mỗi chân đạp một con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-828.html.]
Đạp bẹp hết!
Ngài Kim trợn mắt, tròng mắt như lồi ngoài.
Lúc , dường như Bạch Du mới là kẻ biến thái g.i.ế.c chớp mắt.
Sau khi tiêu diệt hai con nhện, Bạch Du bước về phía cánh cửa sắt.
Mặc dù tên biến thái c.h.ế.t vạn cũng đáng tiếc nhưng cô g.i.ế.c , chủ yếu là bẩn tay , huống chi hai nhát d.a.o của cô, chỉ sợ cũng sống bao lâu nữa.
Bây giờ cô chỉ trốn khỏi nơi quỷ quái , cô ở đây thêm một phút nào nữa.
ngay khi tay cô sắp chạm cánh cửa sắt, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng "cạch."
Cô sững sờ.
Cô quá quen thuộc với âm thanh .
Là tiếng cánh cửa sắt khóa .
chẳng Cảnh Dương c.h.ế.t ? Còn ai ở ngoài ?
Bạch Du hồn , dùng sức đập cửa: "Mở cửa! Mở cửa!"
bên ngoài im lặng một lúc, đó vang lên một tiếng động lớn, như thể thứ gì đó đổ xuống, một lúc , bên ngoài nữa trở nên yên tĩnh một tiếng động.
Bạch Du sắp phát điên: "Mở cửa! Ai ở ngoài đó, mở cửa mau!"
Cảnh Dương gục ngoài đất thấy tiếng động bên trong, co giật, sùi bọt mép, tầm cũng ngày càng mờ .
Tên chó Kim Nhất Phu , nãy nhân lúc chú ý, đặt một con bọ cạp lên cổ , khi bọ cạp cắn thì co giật ngã gục xuống đất.
Để cơ hội sống sót, một hồi co giật thì nín thở giả chết, Kim Nhất Phu thấy còn động tĩnh, cũng đến kiểm tra xem thực sự c.h.ế.t , hoặc theo Kim Nhất Phu nghĩ, bọ cạp cắn, dù c.h.ế.t thì cũng sống bao lâu.
là sống bao lâu, khi Kim Nhất Phu thì cố gắng vùng vẫy lâu để ngoài tự cứu nhưng với sức lực của , chỉ sợ bò đến cửa c.h.ế.t , mà nơi hoang vu , sẽ ai đến cứu .
Cuối cùng, đổi hướng, bò về phía tầng hầm dùng hết chút sức lực cuối cùng, khóa cánh cửa sắt .
Đã cho sống, thì cùng c.h.ế.t hết !
Có thể một như Bạch Du cùng c.h.ế.t với , cũng tệ.
Nghĩ đến đây, Cảnh Dương vặn cổ một cái, đó cứng đờ, nhúc nhích nữa.
Bạch Du đập tay tới đau đớn nhưng bên ngoài vẫn động tĩnh gì.
Cô ngờ rằng khóa cửa chính là Cảnh Dương đang hấp hối, cô tưởng là đàn em của ngài Kim trở mặt.
Cô sang ngài Kim: "Đàn em của ? Anh ngoài lâu như , họ đến tìm ?"
Ngài Kim dựa tường, dùng tay che n.g.ự.c đang ngừng chảy máu, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt : " đuổi họ , bảo họ một ngày hãy đến đón , khóa cửa... đoán là Cảnh Dương..."
Để chơi cho thỏa thích nên đuổi hết .
bây giờ hối hận , nếu đuổi thì lẽ bây giờ cứu.
Cảnh Dương!
Bạch Du còn tưởng Cảnh Dương c.h.ế.t hẳn, ngờ giả c.h.ế.t khóa cửa!
Anh c.h.ế.t luôn còn hơn!
Bạch Du bực bội gãi đầu: "Vậy hai ngày nữa mới đến mở cửa ?"
Ngài Kim cô, nở một nụ rợn : "Hai ngày nữa... Đợi đàn em của đến, cô cũng thoát , cách khác, cô ở đây chôn cùng ."
Chôn theo em gái !
Bạch Du bước tới, đá thêm một phát n.g.ự.c .
Một đá khiến m.á.u chảy nhiều hơn.
Ngài Kim đau đến toát mồ hôi lạnh nhưng rên một tiếng, đôi mắt trống rỗng Bạch Du: "Cô ... Tại bắt cô ?"
"Muốn thì , thì thôi."
Bạch Du dựa cánh cửa sắt, bất lực phịch xuống đất, còn chút sức lực nào.
Vừa , ý chí cầu sinh bùng nổ khiến cô dùng hết sức lực, ngay cả cơn đau ở vai cũng bỏ qua. Giờ bình tĩnh , cơn đau ở vai truyền đến, tay chân trói đến mức trầy xước cũng đau nhói.