Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 839

Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:38:15
Lượt xem: 216

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Càng đáng ghét hơn là chú năm còn cặp kè với chị họ của , khi đuổi ngoài thì một c.h.ế.t trong bệnh viện.

Còn cha cô bé cũng đáng thương kém, năm 27 tuổi cha mất khi đang nhiệm vụ, còn chú cả, thím cả, ông ngoại... Họ đều chết.

Còn cô bé thì trong giấc mơ, cô bé con của , cũng con của cha... Thật quá đáng sợ!

Còn chị gái Niệm Niệm của cô bé thì còn thảm hơn, chị gái nhà họ Bạch nhận về mà đưa trại trẻ mồ côi, đó một cặp vợ chồng sinh con nhận nuôi.

cặp vợ chồng đó chính là cầm thú, đàn ông đó nhục chị Niệm Niệm, còn khiến chị gái thai. Hai vợ chồng sợ khác phát hiện nên ném chị Niệm Niệm từ lầu xuống.

Đầu chị gái Niệm Niệm hướng xuống đất não vỡ tung tóe, hình nhỏ bé co quắp mặt đất, m.á.u nhuộm đỏ chiếc váy trắng của chị gái.

Cặp vợ chồng súc sinh đó khi chị gái Niệm Niệm c.h.ế.t vẫn tha cho chị gái, còn tung tin đồn chị gái cặp kè với lưu manh cho bầu, còn mặt mũi gặp khác nên mới nhảy lầu, đều khinh bỉ chị gái Niệm Niệm.

Giấc mơ kinh khủng như nhưng Minh Thư cảm thấy đó giống như mơ, bởi vì cô bé thể cảm nhận nỗi đau và sự giãy giụa của tất cả trong đó.

Sau khi máy bay định, Minh Thư cũng tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Cô bé mở mắt, đôi mắt to tròn như nho đen còn vẻ rạng rỡ như ngày thường, đờ đẫn, hàng mi còn đọng những giọt nước mắt.

Cảnh Anh nghĩ cô bé dọa sợ, tiếp viên thông báo máy bay an , cô lập tức tháo dây an ôm cô bé lòng: "Thư Thư đừng sợ, nuôi ở đây."

Minh Thư vẫn nhúc nhích, đôi mắt vẫn đờ đẫn, chớp mắt khiến Cảnh Anh lo lắng vô cùng.

xin đồng nghiệp lọ tinh dầu gió, mở nắp nhẹ nhàng thoa lên thái dương và mũi cô bé, cũng như hai tai, đó xin tiếp viên một cốc sữa, nhẹ nhàng dỗ cô bé uống: "Ngoan nào, con gặp ác mộng , nãy dọa sợ? Không , chúng uống sữa , nuôi ở đây, sẽ để con xảy chuyện gì ."

Có lẽ mùi tinh dầu gió kích thích tác dụng, hoặc cũng thể là lời của Cảnh Anh khiến Minh Thư cảm thấy an , đôi mắt đờ đẫn của cô bé chuyển động, cuối cùng cũng tỉnh "ác mộng", ôm chầm lấy nuôi: "Mẹ nuôi, con mơ thấy một giấc mơ đáng sợ, đáng sợ, trong mơ đều thảm, cha , cụ cố, ông ngoại, còn chị gái Niệm Niệm nữa, đều thảm."

Cảnh Anh nhẹ nhàng dỗ dành: "Không , chỉ là mơ thôi mà, với , mơ đều ngược , mơ càng thì ngoài đời càng , con xem bây giờ cha con, cụ cố và những khác đều ?"

Minh Thư lắc đầu: "Mẹ , đời thể tồn tại những gian và chiều gian khác , giấc mơ nãy quá chân thực, chân thực đến mức con cảm thấy chúng thực sự xảy , vì con mới buồn như ."

Cô bé lo nếu giấc mơ đó là sự thật thì cha cô bé, còn những khác của cô bé sẽ đáng thương, cô bé cũng đáng thương vì cô bé cha , thậm chí cô bé còn tồn tại thế gian .

Cảnh Anh , lòng khẽ động, cô nhớ chuyện Bạch Du kể với cô về Tô Lệnh Sâm cách đây vài năm, vô thức ôm cô bé chặt hơn: "Có lẽ những gì con đều đúng nhưng chính vì cuộc sống ở một gian khác nên chúng mới trân trọng cuộc sống hiện tại."

Đợi đến khi tâm trạng Minh Thư khá hơn một chút, cô mới hỏi Minh Thư về những chuyện trong mơ.

Minh Thư cũng là một cô bé thông minh, cô bé sửa chuyện lấy chú năm, còn những chuyện khác thì kể hết.

Cô bé vô thức ghét chú năm và cô bé cũng nếu lấy chú năm, sẽ cho danh tiếng của , dù mặt là nuôi mà cô bé yêu quý nhưng cô bé cũng hỏng danh tiếng của .

Cô bé thực sự yêu .

Bây giờ cô bé cũng nhớ .

Nghĩ đến , khóe mắt cô bé đỏ hoe, đôi môi nhỏ mím thành một đường thẳng, dáng vẻ đó như "nhanh dỗ dành con , nếu con sẽ đấy".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-839.html.]

Quả nhiên, Cảnh Anh thấy dáng vẻ của cô bé, ôm cô bé lòng dỗ dành.

"giấc mơ" mà Minh Thư kể cũng khiến cô vô cùng chấn động, nếu đó thực sự là chuyện thật xảy ở một chiều gian khác thì Bạch Du và gia đình Bạch Du thật quá đáng thương.

May là Bạch Du ở chiều gian hạnh phúc hơn nhiều, dù gặp một chuyện nhưng bên cạnh Bạch Du Giang Lâm, những và bạn bè khác ủng hộ cô.

TBC

Mong rằng họ đều thể sống .

Nghĩ đến đây, Cảnh Anh khỏi tự giễu bản , từ bao giờ, cô cũng trở nên "đa sầu đa cảm" như .

Gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, nữa mở mắt , cô trở thành Cảnh Anh kiên cường bình tĩnh như .

***

Lúc , nhân vật chính mà hai bên nhắc đến là Bạch Du, hiện tại đang dựa ghế, mắt nhắm hờ.

Lại Mỹ Thanh tưởng cô ngủ nên lén đầu liếc cô, đang nghĩ nên lấy áo khoác đắp cho cô , mặc dù thời tiết tháng tư lạnh nhưng gió biển vẫn thổi liên tục, cô lo tổng giám đốc Bạch sẽ cảm lạnh.

Đang nghĩ ngợi, Bạch Du cảm nhận điều gì đó, mắt đột nhiên mở , chạm mắt với cô .

Cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống hòa tan phần của cô trong ánh sáng, hai má cô ửng hồng, đôi mắt như chứa một dòng suối trong vắt, ánh sáng bao phủ, đến mức khiến thể rời mắt.

theo tổng giám đốc Bạch trợ lý gần bốn năm nhưng vẫn luôn vẻ của cô khuất phục.

so với vẻ ngoài xinh của cô thì cô càng thể đoán tâm tư của tổng giám đốc Bạch, vụ bắt cóc và bệnh tật ba năm phá hủy cô mà còn khiến cô mạnh mẽ hơn, bây giờ cô việc càng thêm bình tĩnh và chừng mực, dường như thứ đều trong tầm kiểm soát của cô, cũng khiến càng thể thấu nội tâm của cô.

Ban đầu Hội chợ Quảng sắp diễn , nên lúc tổng giám đốc Bạch định trở về đảo Quỳnh Châu nhưng công xưởng xảy một sự cố nghiêm trọng nên cô thể về.

Bạch Du thấy cô ngây , lông mày nhướng lên: "Sao ?"

Lúc Lại Mỹ Thanh lúc mới hồn, vội vàng lắc đầu: "Không gì, tưởng cô ngủ , đang nghĩ nên lấy một chiếc áo khoác đắp cho cô ."

Bạch Du nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần."

Hai chuyện nữa, xung quanh yên tĩnh trở , chỉ còn tiếng còi tàu và tiếng sóng biển đập tàu.

Bạch Du những con mòng biển bay lượn mặt biển, tâm trí dần trở về ba năm .

Ba năm ngày hôm nay, cô gia đình đưa bệnh viện, cô vốn tưởng sẽ sớm xuất viện nhưng lúc nghiêm trọng nhất, cô bệnh đến mức co giật và đau đớn kiểm soát , ngủ trong tủ quần áo mới cảm giác an , nếu sẽ sợ đến mức thở .

kiểm tra sức khỏe thực tế của cô phát hiện vấn đề gì, là cô rối loạn ám ảnh, cơ thể tinh thần kiểm soát.

Cô chìm đắm trong nỗi sợ hãi và tinh thần của chính nhưng cô khổ sở nhất, khổ sở nhất là những bên cạnh cô, một ngày nọ, khi cô thoát khỏi ý thức thì đột nhiên phát hiện , Giang Lâm đầy ba mươi tuổi từ lúc nào tóc bạc.

Khoảnh khắc đó, cô ôm thành tiếng.

Nếu kiên định ở bên cô, hết đến khác với cô rằng ở bên cô, lẽ cô sẽ mãi mãi khỏi.

Cô nhớ kiếp , thực nhiều tỉnh dậy trong tủ quần áo nhưng cô tưởng mộng du, đó đợi căn bệnh trở nên nghiêm trọng hơn thì cô mất vì ung thư.

Loading...