Quân Hôn Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hung Tàn Tận Hưởng Cuộc Sống Ở Hải Đảo - Chương 113: Một người dám hỏi, một người dám đáp
Cập nhật lúc: 2025-12-02 14:23:05
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phan Duy Vũ rõ chuyện chắc chắn thể trách lão Giang .
Hắn chỉ là nhất thời tức giận, bất quá buông lời bực bội mà thôi.
Lúc nhận điếu thuốc, mặt hiện lên vẻ bất lực.
"Tình hình quốc tế bây giờ căng thẳng như , các nước khác đều hằm hè chằm chằm , tất cả đều đang chờ xem trò của đó!
Giờ biển chẳng yên gì.
Bây giờ nhà còn c.ắ.n trong ổ, chút gì đó, còn chịu cái khí bực ."
Những điều Phan Duy Vũ , Giang Sư trưởng thể ?
"Thôi chuyện nữa."
Phan Duy Vũ vẫy tay, chuyện một thể tác động đổi .
"Đợi về sẽ gọi điện lên cấp , sẽ báo cáo trung thực những gì thấy.
Còn kết quả cuối cùng thế nào, sẽ xem sắp xếp của cấp ."
Không tiếp tục đề tài nặng nề nữa, Phan Duy Vũ đầu về phía Lục Gia Viễn đang im lặng: "Ủa? Tiểu Lục.
Vết thương mặt là ?
Cậu nhiệm vụ thì nhiệm vụ, nhưng cũng đừng liều mạng quá ~"
Phan Duy Vũ quanh năm suốt tháng hầu như đều ở trong phòng thí nghiệm, lúc bận rộn mấy tháng liền thấy bóng dáng cũng là chuyện thường.
Hôm nay ngờ gặp tiểu t.ử nhà họ Lục , nên nhịn quan tâm.
Không khí trong phòng lúc rõ ràng dịu hơn lúc khá nhiều.
Sống mũi Lục Gia Viễn cao thẳng, lúc trông lạnh lùng.
"Cảm ơn sự quan tâm của bác Phan, chỉ là một chút thương tích nhỏ, đáng ngại."
Phan Duy Vũ Lục Gia Viễn với vẻ tán thưởng, trong lòng cảm thấy đôi chút an ủi.
Hoa Quốc còn nhiều thanh niên ưu tú như Lục Gia Viễn, tương lai Tổ quốc nhất định sẽ phồn vinh thịnh vượng!
Lục Gia Viễn cùng Giang Sư trưởng và bác Phan chuyện thêm một lúc.
Khi trở về ký túc xá, gần 9 giờ.
Chưa kịp ấm chỗ, trong ký túc xá, chuông điện thoại bên cạnh reo lên.
"Reng reng—"
Lục Gia Viễn nhấc máy, đầu dây bên vang lên giọng của :
"Sao giờ mới về?
Lại nhiệm vụ ."
Vừa gọi mấy cuộc cho con trai, giờ mới bắt máy.
"Mẹ, chuyện gì thế."
Lục Gia Viễn trong ghế sô pha, cánh tay tùy ý đặt thành ghế.
Ngũ quan sâu sắc, tuấn lãng, dù mặt thương tích nhưng ảnh hưởng đến sự trai.
Giọng cũng lười biếng.
Đầu dây bên , cũng thấy sự mệt mỏi trong giọng con trai.
Dù thương xót, bà vẫn buông lời trách móc.
"Thằng nhóc , bình thường gọi điện về nhà báo tin lành thì cũng thôi .
Sao? Mẹ gọi điện quan tâm con ."
Lục Gia Viễn bất lực xoa sống mũi, thật sự gọi điện về nhà.
Mà là mỗi gọi điện về, quá ba câu, chắc chắn mở miệng thúc giục kết hôn.
Không hỏi con gái nhà bác thế nào, thì là hỏi khi nào thời gian về một chuyến, sắp xếp cho xem mắt .
Trước đây thật sự hứng thú đó.
Nếu gặp cô gái , thích, rung động, trân trọng, thì chi bằng cứ một ở yên cho xong.
Ít nhất cũng giống ba chứ.
"Khoảng hơn tháng nữa là đến Trung thu , lúc đó con thể xin phép Sư trưởng về ?
Con gái của dì Lý, Linh Linh, con còn nhớ ?
Hồi nhỏ con còn bồng nó đó.
Linh Linh giờ trong bệnh viện, dò hỏi , nó , Trung thu về..."
Này, mới một lúc thôi, ba câu rời hôn nhân, bắt đầu chế độ càm ràm thúc giục.
Lục Gia Viễn còn nhớ cái dì Lý nào, còn Linh Linh gì nữa?
Không chỉ ba , cấp cũng xem trọng chuyện đại sự đời của .
Lần đổi chiến thuật, bắt đầu con đường "ôn nhu".
"Ba giờ tuổi cũng lớn , ngày nào ngủ một giấc là thấy mặt trời buổi sáng hôm nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-my-nhan-hung-tan-tan-huong-cuoc-song-o-hai-dao/chuong-113-mot-nguoi-dam-hoi-mot-nguoi-dam-dap.html.]
Lục Gia Viễn bình tĩnh nhắc nhở: "Mẹ, và ba cộng còn đến một trăm tuổi."
Mẹ : "Đầu hình như bắt đầu đau ."
Lục Gia Viễn: "Lần bác sĩ , bảo nghỉ ngơi nhiều, ít chuyện."
"..."
Cuối cùng thật sự con trai đáp trả còn kế gì, chỉ thể hướng điện thoại buông một câu danh ngôn kinh điển: "Mẹ là của con mà ~"
Lục Gia Viễn đầy trán đen kịt: "Con ."
Mẹ cuối cùng hạ lệnh tử:
"Dù cũng quan tâm, năm nay nhất định dẫn một cô vợ về cho .
Mấy năm nay cứ giới thiệu cho con là con bảo trong quân đội, tiện yêu đương.
Giờ kìa, qua qua con sắp đến ba mươi , đừng bảo là định ở cả đời chứ."
Vân Vũ
Lục Gia Viễn nhếch mép, bản mới 23 thôi, đến chỗ thành sắp ba mươi ?
"Mẹ, chuyện kết hôn, con kế hoạch."
Lục Gia Viễn bất chợt thốt câu , nhất thời phản ứng .
Đợi đến khi chút ý tứ gì đó, đôi mắt của bên đầu dây lập tức sáng rỡ.
"Con trai, con đối tượng !!!"
Bên cạnh , ghế sô pha giả vờ xem báo, thực luôn để ý cuộc gọi giữa hai con, ba vợ thế, cũng nhịn khẽ đầu sang.
Lục Gia Viễn nghĩ đến Khương Uyển, khóe môi khẽ nhếch lên: "Tạm thời vẫn ."
Tuy nhiên, nhanh sẽ .
Trong mắt Lục Gia Viễn lóe lên một tia kiên định.
"Hả???"
Câu đầu đuôi thật sự khiến khó chịu.
Mẹ đang chuẩn hỏi con trai, rốt cuộc ý là gì, thì bên Lục Gia Viễn thấy tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc cốc—"
"Mẹ, gõ cửa.
Con cúp máy , thời gian sẽ liên lạc với ."
Nói xằng "rạch—" một tiếng cúp máy.
Bên đầu dây, cầm ống , trong lòng như mèo cào.
"Đứa bé , chuyện mới nửa chừng cúp máy ~"
Ba đang đầy mong đợi thấy , đành tiếp tục xem tờ báo trong tay.
"Trời ơi, con trai chỉ của thôi ?
Anh thể đừng xem cái tờ báo rách nát đó ."
Mẹ vui trừng mắt chồng, thần bí :
" nghĩ thằng con nhà , tám chín phần mười là thích ."
Mẹ càng nghĩ càng thấy khả năng, càng nghĩ tâm trạng càng , thậm chí còn nghêu ngao hát.
Đứa con trai lớn nhà bà, rốt cuộc cũng khai khiếu !
Không chừng bao lâu nữa thể bà?
"Có vui thế ."
Ba rõ ràng bản cũng vui đến nhe răng, nhưng vẫn nhịn trêu chọc vợ.
"Đi , cái gì."
Ba óc quan sát, đặt tờ báo trong tay xuống, tự nhiên tiếp nhận cuộn len vợ đưa, giúp vợ giữ cuộn len.
Phía , Cố Minh Thành đang chuẩn tắm trong ký túc xá phát hiện xà phòng của hết , nên gõ cửa sang.
Lúc , dựa nửa cửa.
Tay cầm một cục xà phòng mở, tay gãi mạnh gáy, nghĩ trả lời thế nào.
Tên Lục Gia Viễn hỏi , thế nào để tỏ tình với cô gái thích???
Dù bình thường, Cố Minh Thành tự cho rằng sức hút vô hạn.
cũng chỉ giỏi khoác lác miệng, giống Lục Gia Viễn, đến giờ kinh nghiệm yêu đương cũng là 0.
Để giữ hình tượng mặt , Cố Minh Thành giờ chỉ thể cố gắng chiêu cho .
Hai , một dám hỏi, một dám đáp.
Lục Gia Viễn chăm chú, vốn giỏi tổng kết, hiểu .
Cố Minh Thành với nhiều như , tổng kết , kỳ thực chỉ một điểm.
Đó chính là —
Kiên quyết cần mặt!!!