Quân Hôn Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hung Tàn Tận Hưởng Cuộc Sống Ở Hải Đảo - Chương 146: Ăn Cơm ở Quán Cơm Quốc Doanh

Cập nhật lúc: 2025-12-03 11:20:02
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai đến quán cơm quốc doanh, bên trong khá nhiều đang ăn cơm.

Khương Uyển liếc thực đơn treo tủ kính, đại khái cho Quân Đản một lượt, cuối cùng hỏi:

"Quân Đản, em xem ăn gì nào."

Quân Đản từ lúc bước đến giờ, cứ luôn cúi gầm mặt.

Hai tay ngừng mân mê vạt áo, vẻ mặt căng thẳng, ngượng ngùng.

Ánh mắt dám liếc lung tung, chỉ thỉnh thoảng lén trộm môi trường xung quanh, dường như sợ hãi bản sai điều gì đó.

Nghe thấy Khương Uyển hỏi, vội trả lời nhỏ: "Chị Khương, em đói, chị cần quan tâm đến em ..."

Khương Uyển nhận Quân Đản chút tự nhiên, liền dịu dàng :

"Không Quân Đản, ăn cơm cũng tốn bao nhiêu tiền.

Đừng tiết kiệm tiền giúp chị, chị tiền mà.

Em ăn gì thì cứ với chị."

Quân Đản thấy thể kháng cự Khương Uyển, đành : "Chị Khương, em ăn gì cũng ."

"Được, để chị gọi đồ."

Khương Uyển đảo mắt xung quanh, phía bên trái còn một chỗ trống cạnh cửa sổ.

"Em qua đó đợi chị , chị gọi món xong sẽ qua tìm em."

Quân Đản gật đầu, .

Khương Uyển bước đến quầy, với nhân viên phục vụ:

"Xin chào đồng chí, cho hai tô bún thịt, một đĩa thịt xào, một đĩa đậu cô ve khô."

Nhân viên phục vụ liếc Khương Uyển từ xuống , thấy cô ăn mặc còn chỉnh tề.

vì xinh nên thái độ cũng hơn bình thường một chút.

"Được, còn cần gì nữa ?"

Khương Uyển thấy còn bánh bao thịt: "Giúp gói thêm mười cái bánh bao thịt nữa, cần gì khác."

Nữ nhân viên ghi đơn sổ nhỏ, tính nhẩm.

Bún thịt một tô một góc năm, hai tô đúng ba góc.

Thịt xào một đĩa 2.5 lạng, một phần bốn góc.

Bánh bao thịt một lạng tem phiếu một góc hai cái, tem phiếu thì cần một góc một xu hai cái.

Mười cái bánh bao thịt là năm góc năm xu.

"Tổng cộng là một đồng hai góc năm xu."

Khương Uyển lấy tiền từ trong túi đưa cho nhân viên phục vụ, tìm Quân Đản.

Kết quả liền thấy một cô gái trẻ đeo một chiếc túi da đen quai dài, bên cạnh Quân Đản.

Cô gái trông cũng bằng tuổi cô, mười tám mười chín,

Hơi một chút bầu bĩnh, khuôn mặt tròn tròn, trông khá xinh xắn.

Áo là sơ mi kẻ ca rô bằng vải địa liền, quần là quần ống thẳng, ăn mặc khá thời thượng.

Không hiểu , Khương Uyển cô gái, luôn cảm thấy như gặp ở .

cô dám chắc, hai tuyệt đối quen .

Cô gái trẻ thấy Quân Đản một , mặc quần áo chắp vá.

Đến ngón chân còn lòi ngoài, một cái là nông thôn từng ngoài.

Cô nhíu mày, nghênh ngang gọi nhân viên phục vụ: "Nhân viên! Nhân viên!"

Giọng cô gái to, cả quán đều về phía cô.

Nhân viên phục vụ giúp Khương Uyển gọi món nãy giờ, tưởng chuyện gì, vội chạy tới:

"Sao đồng chí, chuyện gì thế?"

Cô gái một ngón tay chỉ Quân Đản, giọng điệu chê bai:

"Quán các cho bất cứ ai cũng ?

Đứa nhỏ cái là vẻ đáng thương, ăn xin ăn mày.

Bây giờ ăn cơm đông như , nó còn chiếm một bàn một .

Làm ơn bảo thằng ăn mày tránh chỗ , đây."

Nhân viên phục vụ đến đó, trong lòng lườm nguýt, đây là cái 'cây đinh' tự cho là đúng nào mọc lên thế?

Giờ đang là giờ ăn, cô bận c.h.ế.t , nào thời gian hầu hạ 'cái đồ chảnh choẹ' .

Quân Đản vốn tự ti, giờ gọi là ăn mày.

Cậu bé ấm ức, mắt đỏ hoe, đang định nhường ghế dậy, thì kết quả một đôi tay lớn ấn trở .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-my-nhan-hung-tan-tan-huong-cuoc-song-o-hai-dao/chuong-146-an-com-o-quan-com-quoc-doanh.html.]

"Quân Đản, hôm nay chúng cứ đây."

Quân Đản ngẩng đầu, ấm ức Khương Uyển: "Chị Khương~~~"

Khương Uyển , hiệu Quân Đản , cô ở đây.

Giây tiếp theo, Khương Uyển thu nụ , lạnh lùng cô gái trẻ:

"Bây giờ cô xin Quân Đản , nếu Quân Đản chấp nhận, chuyện hôm nay cũng so đo với cô nữa."

Cô gái trẻ thấy Khương Uyển sững sờ một chút, nhưng nhanh liếc Khương Uyển một cái đầy khinh miệt, khẩy:

"Xin ? Hắn là một thằng ăn mày nhà quê, xứng đáng để xin ?"

Lời của cô gái trẻ lập tức gây phẫn nộ trong đám đông: "Cô bé thái độ thế nào, năng khó ."

Cô gái trẻ vẫn cho là đúng: "Không đời nào! sẽ xin một nhà quê ."

Cô gái cái là gia đình nuông chiều cưng chiều hư, Khương Uyển giọng của cô , cũng giống địa phương.

Nhìn thấy chiếc vali xa ở cửa , lập tức đoán đây hẳn là từ thành phố đến.

"Đừng một hai câu là nhà quê, nhà quê thì ?

E rằng cô vẫn còn sống trong xã hội cũ chăng.

Xã hội mới đề xướng đều bình đẳng, ngay cả vĩ nhân cũng tôn trọng nhân dân lao động.

Vừa cho cô cơ hội, cô chịu xin .

Vậy thì dẫn cô đến cảnh sát, nhà quê đòi công bằng."

Nói Khương Uyển mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô gái, thái độ kiên quyết, kéo định sang Cảnh sát bên cạnh.

Cô gái trẻ thấy kéo cô đồn, lập tức dùng tay bám chặt lấy góc bàn, vội vàng sửa miệng:

" Con sai , con sai mà —

Đừng đưa con đến Cảnh sát, con xin nó còn ."

Khương Uyển lạnh lùng hừ một tiếng, quả là ' coi duỗi'.

Nghĩ buông tay cô gái :

"Được, xin Quân Đản ."

Cô gái xoa xoa cổ tay nắm đỏ, cúi đầu, di chuyển đến mặt Quân Đản, nhỏ:

"Xin , lúc nãy nên như ."

Quân Đản vốn bàng hoàng, lúc thấy cô gái xin , liền Khương Uyển một cái.

Khương Uyển dùng ánh mắt hiệu cho Quân Đản, để bé tự quyết định chọn tha thứ .

Trẻ con nhạy cảm, nhưng nhiều suy nghĩ như .

Lúc , thấy xin .

Cuối cùng, Quân Đản Khương Uyển một cái, cô gái.

Nhỏ giọng một câu: "Không , tha thứ cho bạn ."

Nội tâm Khương Uyển vì bản chất lương thiện trong con Quân Đản, bỗng chốc mềm lòng.

Nhân viên phục vụ bưng đồ Khương Uyển gọi tới: "Nào, tránh một chút, tránh một chút."

Nói còn cố ý dùng , 'hích' cô gái trẻ sang một bên.

Khương Uyển đẩy tô bún thịt về phía Quân Đản: "Đói chứ, ăn cơm nhanh ."

Rốt cuộc vẫn là trẻ con, Quân Đản đối diện với tô bún thịt còn nóng hổi mắt, cùng với đĩa thịt xào và bánh bao, lập tức quên ngay sự vui .

Khương Uyển thấy Quân Đản , mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu lúc nãy cô gái xin đủ nhanh, Quân Đản tha thứ cho đối phương.

Với tính khí của cô, chắc chắn là đưa đồn, để đối phương nhớ lâu một chút.

Cô gái lúc thấy ai thèm để ý đến , chỉ thể nắm chặt dây túi da, mắt chứa chan nước mắt.

Chị nhân viên phục vụ vẫn bụng, thấy cô bộ dạng nước mắt ngắn nước mắt dài như , từ nơi khác đến.

"Đồng chí, cô còn ăn cơm nữa ?"

Vân Vũ

Cô gái trẻ đói meo , lúc ngửi thấy mùi đồ ăn hấp dẫn trong quán.

Lúc cũng còn vẻ ngạo mạng như lúc nãy nữa, tội nghiệp gật đầu với nhân viên phục vụ.

"Ăn cơm thì mau đây gọi món, tìm chỗ xuống."

Cô gái thấy câu , trong lòng còn khá cảm động.

Nghĩ thầm nơi hẻo lánh , cũng như con đàn bà hung dữ lúc nãy.

Kết quả kịp cảm động ba giây, nhân viên phục vụ liền ngay câu tiếp theo:

"Không ăn thì mau , đừng đó ảnh hưởng khác."

 

Loading...