Quân Hôn Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hung Tàn Tận Hưởng Cuộc Sống Ở Hải Đảo - Chương 175: Tiếng Ngáy Chí Mạng

Cập nhật lúc: 2025-12-05 11:31:09
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Uyển lấy chiếc bánh chiên mà bà Thắm Ái Hoa cho cô, phết lên một ít tương ớt đưa cho Lục Gia Viễn.

"Ăn ~"

Lục Gia Viễn cầm lấy chiếc bánh chiên Khương Uyển đưa, bắt đầu c.ắ.n ăn.

Khương Uyển lịch sự lấy thêm hai chiếc bánh khác, hỏi hai đối diện ăn thử .

Người đàn ông lớn tuổi hơn tính tình cũng khá thẳng thắn, liền đưa tay đón lấy, thuận tia chia một chiếc cho bạn đồng hành.

"Cảm ơn đồng chí nhé."

Lục Gia Viễn ở bên cạnh đưa hũ tương ớt qua, đàn ông mở miệng:

"Hai cô chú là phương Bắc?"

Người đàn ông chắc chắn, bởi vì phương Bắc họ ăn bánh chiên thường chấm với tương đậm, chứ tương ớt.

Tương đậm đậm vị hơn tương ớt, dù là dùng để chấm bánh chiên chấm rau đều ngon.

"Cũng coi như ." Khương Uyển suy nghĩ một chút, " và nhà , chúng đều là Kinh Thị."

Khương Kiến Hoa nguyên quán ở Huy Thị, Trầm Phương là Giang Thị.

Hai thường xuyên theo đơn vị quân đội khắp nơi, mãi đến năm thứ hai khi Trầm Phương qua đời, Khương Kiến Hoa mới điều về Kinh Thị, lúc đó Khương Uyển mới 10 tuổi.

Còn Lục Gia Viễn, từ nhỏ lớn lên ở Kinh Thị.

Lục Gia Viễn ở bên cạnh, thấy Khương Uyển giới thiệu với khác là "nhà ", trong lòng đột nhiên thấy vui vui khó tả.

Đột nhiên cảm thấy, chiếc bánh chiên trong tay dường như cũng còn cứng lắm nữa.

Có thể , nơi giao tiếp nhất chính là bàn ăn.

Sau một bữa ăn, mấy họ cơ bản bắt đầu quen.

Người đàn ông lớn tuổi hơn tên là Tống Vân Chu, trẻ hơn tên là Chu Khải.

Hai đều là nhân viên của Viện Nghiên cứu Cơ khí Kinh Đô, mới tham gia công tác ở Quảng Thị trở về.

Chu Khải khá hoạt ngôn, trong lúc chuyện còn nhắc đến hội trưng bày khoa học kỹ thuật mà và Tống Vân Chu tham dự ở Quảng Thị.

Lần triển lãm chủ trường ở Hoa Quốc, hiện trường cũng ít giáo sư nghiên cứu nước ngoài đến tham dự.

Chu Khải nhắc đến những vị giáo sư nước ngoài đó, khi thấy những sản phẩm do Hoa Quốc sản xuất chế tạo, với ánh mắt kiêu ngạo, khinh thường và hờ hững, kìm xúc động.

"Thật quá đáng quá!"

Chu Khải lên án kịch liệt lũ giáo sư tôn trọng khác xong, , cúi gằm đầu, cả trông vẻ còn tinh thần lắm.

Mặc dù thái độ của giáo sư nước ngoài là kiêu ngạo là đúng, nhưng công nghệ, kỹ thuật của Hoa Quốc thực sự lạc hậu hơn họ một đoạn dài, đó là sự thật.

Thêm đó, nước ngoài cố ý phong tỏa kỹ thuật với Hoa Quốc trong các lĩnh vực, những năm gần đây Hoa Quốc càng khó khăn.

Khương Uyển mắt sáng rỡ: "Em nhớ đây, nước ngoài còn Hoa Quốc chế tạo b.o.m nguyên tử.

, chúng vẫn dựa sức , thành công phá vỡ sự phong tỏa hạt nhân của hai siêu cường, chế tạo thành công b.o.m nguyên t.ử đó !"

"Đồng chí Khương đúng lắm!"

Chu Khải rõ ràng lời của Khương Uyển cổ vũ:

"Chúng thể tự chế tạo b.o.m nguyên tử, thì nhất định sẽ đuổi kịp, thậm chí vượt qua lũ nước ngoài về mặt khoa học kỹ thuật!"

Mặc dù Lục Gia Viễn cũng đồng tình với lời của vợ , nhưng tên tiểu t.ử hào hứng cái gì thế?

So với Chu Khải đang xúc động, Tống Vân Chu tỏ bình tĩnh hơn nhiều.

Tống Vân Chu , Khương Uyển, trong ánh mắt lóe lên một tia tán thưởng.

Thế hệ trẻ mà sự tự tin như , Hoa Quốc còn sợ gì phát triển chứ?

Giới trẻ là tương lai của Hoa Quốc, họ sở hữu tiềm năng và sức sáng tạo vô hạn.

Chỉ cần họ tràn đầy tự tin, tiến lên phía , nhất định thể bơm thêm sức sống mới cho sự phát triển của Hoa Quốc.

"Tiểu Chu, thể giúp lấy một cốc nước ?" Tống Vân Chu cố ý ngắt lời Chu Khải, "Trưa nay ăn tương nhiều quá, giờ khát nước."

"Vâng, Phó Tống, ngay đây."

Nói xong Chu Khải liền tiếp lấy cốc nước, ngoài.

Tống Vân Chu : "Tiểu Chu tuổi còn trẻ, năng, hành động dễ xúc động, khiến các bạn chê ."

Khương Uyển cũng đáp:

"Không đồng chí Tống, nếu em ở hiện trường gặp mấy ông giáo sư mắt ch.ó thấp như , chỉ e em còn xúc động hơn cả đồng chí Tiểu Chu chứ."

Lục Gia Viễn khóe môi nhếch lên, điều thì giả chút nào.

Vợ khả năng nhẹ nhàng tháo khớp tay xong, còn để bất kỳ ai phát hiện .

Mấy họ chuyện thêm vài câu, lên giường nghỉ ngơi.

Tống Vân Chu và Chu Khải đều khá chú ý, dù chuyện cũng hạ giọng thấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-my-nhan-hung-tan-tan-huong-cuoc-song-o-hai-dao/chuong-175-tieng-ngay-chi-mang.html.]

Bữa tối, mấy đều ăn cơm hộp tàu.

Cơm hộp ngon, may mà Khương Uyển trong túi mang theo trứng gà và trái cây.

Ngày đầu tiên cứ thế trôi qua.

Đêm xuống, Lục Gia Viễn đắp chăn cho Khương Uyển, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lời chúc ngủ ngon tự xuống giường nghỉ.

Đêm thứ hai, lúc nửa đêm, Khương Uyển, Lục Gia Viễn, và Chu Khải lượt đ.á.n.h thức.

Có lẽ do ngủ giường mềm thoải mái, Tống Vân Chu nửa đêm ngáy to.

Tiếng ngáy lúc ngắt quãng, lúc nhẹ lúc nặng.

Lúc đầu chỉ khẽ khàng, nhưng về càng lúc càng to, lúc đầu Khương Uyển còn tưởng bên ngoài sấm chớp.

Khương Uyển đ.á.n.h thức, trở , cố gắng dùng chăn bịt tai, nhưng tiếng ngáy vẫn văng vẳng bên tai.

Lục Gia Viễn cũng đ.á.n.h thức, trong quân đội nam đồng chí nhiều, ngáy cũng ít, còn tương đối quen.

"Vợ ơi, ngủ ?"

Khương Uyển dậy, gật đầu.

Chu Khải đ.á.n.h thức, nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ vai Tống Vân Chu, hy vọng ông thể đổi tư thế ngủ.

Tuy nhiên, Tống Vân Chu chỉ trở , tiếng ngáy vẫn vang khắp toa tàu.

"Xin đồng chí Khương, đồng chí Lục." Chu Khải gãi gãi đầu, "Phó Tống thường ngáy , trừ khi thực sự nhịn ."

Khương Uyển bất lực, việc ngáy cũng là bản thể kiểm soát .

Và với ngáy nặng như Tống Vân Chu, chắc chắn là vấn đề ở một phương diện nào đó trong cơ thể.

"Đây~"

Lục Gia Viễn tiếp nhận từ tay Chu Khải hai cục bông mềm.

"Là bông gòn đó, nhét nó tai sẽ đỡ hơn nhiều."

Chu Khải thường xuyên cùng Tống Vân Chu họp khắp nơi, nên hiểu thói quen của ông.

Vân Vũ

Phó Tống thường ngáy, trừ khi đặc biệt mệt hoặc áp lực quá lớn.

lắc ông dậy, lát ông ngủ , vẫn sẽ ngáy như thường.

Lâu dần, hễ Chu Khải cùng Tống Vân Chu ngoài, nhất định sẽ chuẩn sẵn ít bông gòn trong túi.

Lục Gia Viễn đưa hai cục bông gòn cho Khương Uyển, Khương Uyển nhét tai, cảm thấy âm thanh quả nhiên nhỏ đáng kể, tạm thời thể ngủ .

Hôm , Tống Vân Chu chuyện đêm ngáy, còn phiền cả mấy thức giấc.

"Thật sự xin ."

Tống Vân Chu cúi đầu, mặt đầy vẻ hối hận, mặt đỏ bừng.

"Tối nay nếu ngáy, tiểu Chu nhớ nhất định lắc dậy đấy."

Để bày tỏ sự hối , bữa trưa là cơm hộp do Tống Vân Chu trả tiền.

Lục Gia Viễn thích xen chuyện khác, nhưng , chủ động lên tiếng.

"Đồng chí Tống, ở Kinh Thị quen một vị bác sĩ.

Nếu đồng chí cần, thể đưa địa chỉ cho đồng chí."

Lục Gia Viễn nhớ , Cố Minh Thành tên khốn đó đây ngáy cũng đặc biệt nặng, đều vị bác sĩ đó chữa khỏi.

"Vậy thật quá cảm ơn đồng chí Lục ."

Tống Vân Chu vội vàng lấy cuốn sổ tay và một cây bút đưa cho Lục Gia Viễn.

Lục Gia Viễn tiếp nhận, xuống địa chỉ bệnh viện, cùng thông tin của bác sĩ.

Suy nghĩ một chút, Lục Gia Viễn để một dãy : "Nếu tìm thấy, lúc đó gọi điện thoại ."

Tống Vân Chu tiếp nhận cuốn sổ, xem xét cái tên đó, cảm thấy quen, nhưng tạm thời nhớ là ai.

"Cảm ơn!"

Mấy ngày tiếp theo, để tránh việc đêm ngáy ảnh hưởng đến , Tống Vân Chu ban ngày ngủ bù, ban đêm ông cứ thu trong chăn, giơ đèn pin lên sách.

Khương Uyển tỉnh dậy, là hơn 8 giờ.

Cô liếc giường , Lục Gia Viễn chắc lấy nước nóng , ở đó.

Chu Khải đối diện cũng , chỉ Tống Vân Chu giường, hình như là đang ngủ.

Khương Uyển men theo thang leo xuống, nhặt lên một cuốn sách đất.

Tên sách là "Cơ Khí Chế Tạo Gia Công Học", chắc là của Tống Vân Chu.

Khương Uyển thuận tay lật vài trang, phát hiện một vấn đề.

 

Loading...