Quân Hôn Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hung Tàn Tận Hưởng Cuộc Sống Ở Hải Đảo - Chương 192: Gia nhập viện nghiên cứu, trở thành nhân viên biên chế ngoài
Cập nhật lúc: 2025-12-07 14:02:02
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Vân Chu thấy Khương Uyển mềm lòng, bèn tiếp tục một tràng dài với vẻ "khổ khẩu bổng tâm".
Từ giá trị cá nhân đến nghĩa vụ dân tộc, Tống Vân Chu đến mức nước bọt bay tứ tung.
"Đồng chí Khương, cô rằng, cô năng lực, đây chính là ưu thế của cô."
"Nếu cô thể gia nhập viện nghiên cứu, chỉ thể phát huy tài năng của , mà còn thể đóng góp cho đất nước."
"Cô nghĩ xem, đất nước hiện đang ở thời kỳ then chốt của sự phát triển, cần những nhân tài như cô."
"Nếu cô thể góp sức sự nghiệp nghiên cứu khoa học của quốc gia, đó sẽ là một việc vinh quang bao!"
Là một từ hậu thế tới, việc bước viện nghiên cứu, rõ ràng cô một ưu thế lớn.
Giống như viện nghiên cứu nghiên cứu công nghệ máy giặt tự động , tuy tạm thời lúc điều kiện để lập tức chế tạo sản phẩm.
trong gian của Khương Uyển vô đồ gia dụng mang từ hậu thế về, cô thể tháo rời những thứ đó , vẽ bản thiết kế mạch điện, ít nhất cũng thể cho viện nghiên cứu một phương hướng đúng đắn, như ít nhất thể rút ngắn mười năm đường vòng.
Khương Uyển gật đầu, cô hiểu lời của Tống Vân Chu, nhưng cô vẫn còn những lo ngại riêng.
Hiện tại vẫn đang trong những năm tháng đặc biệt đó, thời gian đó kết thúc còn gần một năm nữa.
Những kiến thức, kỹ thuật cô tiếp xúc học ở hậu thế, vượt xa hiện của thời đại .
Làm thế nào để hợp lý và đột ngột khi bộc lộ những thứ , cô tốn một chút tâm tư.
"Giáo sư Tống, vô cùng cảm ơn sự công nhận của ông dành cho ."
"Ông đúng!"
"Hiện tại Hoa Quốc đang cần chúng , giới trẻ nên dùng tri thức học để cống hiến cho đất nước!!!"
Khương Uyển những lời với giọng điệu ôn nhu nhưng kiên định, dường như thực sự thuyết phục bởi những lời lẽ hào hùng nhiệt huyết lúc nãy của giáo sư Tống.
Khiến Lục Gia Viễn bên cạnh cũng khỏi liên tục nhướng mày, vợ khi nào dễ dàng khác vài lời mà lay động như ?
Ngược , Tống Vân Chu cảm thấy gì đúng, ông chỉ cho rằng Khương Uyển là một thanh niên nhiệt huyết.
"Vậy, ông xem thể đưa cho mấy cuốn sách hoặc tài liệu liên quan đến dự án nghiên cứu về xem , để tìm hiểu ."
"Nếu thực sự thể vẽ bản vẽ, lúc đó sẽ gọi điện cho ông."
Ánh mắt Tống Vân Chu lấp lánh tia sáng ơn và phấn khích, ông mà, là hậu duệ của quân nhân, ý thức thể thấp !
"Được , tất nhiên là ! dẫn cô ngay bây giờ."
Khương Uyển nghiêng đầu đưa cho Lục Gia Viễn một ánh mắt " đợi em ở đây nhé".
Lục Gia Viễn thấu hiểu ý cô, tự xuống ghế sô pha trong phòng khách chờ Khương Uyển.
Kết quả, chờ mãi đến mấy tiếng đồng hồ.
lúc Lục Gia Viễn sắp yên thì Khương Uyển trở về.
Tống Vân Chu cùng lúc đó tay bưng mấy túi giấy da bò, ngoài trong lòng còn ôm mấy cuốn sách dày cộp, mặt treo đầy nụ .
" tìm một cái túi khác để đựng cho cô."
Nói Tống Vân Chu liền đến văn phòng của tìm túi.
Vừa lúc Tống Vân Chu , Khương Uyển liền đến gần Lục Gia Viễn, hai bàn tay nhỏ nhắn tự giác vươn nắm lấy cánh tay Lục Gia Viễn lắc lắc, giọng thanh thanh nũng nịu, trong ngữ khí còn mang theo một chút tự hào nhỏ.
"Lục Gia Viễn, cho một tin nhé, từ nay về , em cũng là một thành viên của Viện nghiên cứu Kinh Đô ."
Khương Uyển đồng ý lời mời của giáo sư Tống, chỉ là hiện tại cô tạm thời chỉ là nhân viên "biên chế ngoài" mà thôi.
Lục Gia Viễn cúi mắt cô, khóe miệng nhếch lên ý , chân thành cảm thấy tự hào cho vợ :
"Vợ , em thực sự quá giỏi ."
Giá trị tình cảm đẩy lên cao!!!
"Hey hey~"
lúc hai đối mặt, khí xung quanh tràn ngập bong bóng tình yêu, thì Tống Vân Chu cầm đồ đẩy cửa bước .
Khương Uyển giật b.ắ.n , vội vàng buông tay khỏi cánh tay Lục Gia Viễn, Lục Gia Viễn cũng dịch xa một chút, nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc đắn.
"Đây, đồng chí Khương." Tống Vân Chu đựng sách vở và tài liệu túi.
Lục Gia Viễn bên cạnh nhanh tay hơn đón lấy tay, loại việc nặng nhọc cứ để .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-my-nhan-hung-tan-tan-huong-cuoc-song-o-hai-dao/chuong-192-gia-nhap-vien-nghien-cuu-tro-thanh-nhan-vien-bien-che-ngoai.html.]
Tống Vân Chu sững sờ một chút, đó khen ngợi: "Đồng chí Lục nhỏ quan tâm khác thật đấy."
Khương Uyển bên cạnh gật đầu điên cuồng, thể , Lục Gia Viễn trong việc chăm sóc khác thực sự cẩn thận hơn cô.
Tống Vân Chu gọi lái xe đưa hai về, đến nhà tám giờ.
Vừa bước nhà, thấy từ trong phòng giặt tiếng "ầm ầm", sánh ngang với sấm sét.
Khương Uyển nhíu mày, tiếng ồn của máy giặt kiểu cũ thực sự lớn đến mức khó tin.
Chẳng trách viện nghiên cứu nhanh chóng nghiên cứu chế tạo mẫu máy giặt mới.
Vân Vũ
Ôn Bích Quân bịt tai từ phòng giặt, thấy con trai và con dâu về , giọng cao hơn bình thường khá nhiều.
"Hai đứa về ~ Ăn cơm ?
Nếu ăn, để nấu cho bây giờ~"
Lúc mang máy giặt về buổi sáng Ôn Bích Quân nhà, lúc bà tắm rửa xong, liền nghĩ thử dùng cái máy giặt mới mua .
Không ngờ cắm điện, tiếng ồn của máy giặt lớn đến .
Giọng của Khương Uyển cũng cao hơn bình thường một chút: "Không cần ~
Chúng con ăn cơm bên ngoài ."
"Cái gì ~"
"Con là chúng con ăn "
"Tốt ~ Mẹ ~"
Khương Uyển trở về phòng, đóng cửa , lúc mới cảm thấy bên tai yên tĩnh hẳn.
Lục Gia Viễn khi giúp cô mang tài liệu về phòng, ngoài.
Nói là bạn cũ từng ở cùng một khu tập thể về, tụ tập chút, thể sẽ về muộn.
Khương Uyển hứa với giáo sư Tống, trong vòng một tháng cố gắng vẽ xong bản vẽ mạch điện máy giặt.
Lúc cô khóa cửa phòng , bắt đầu lật xem tài liệu lấy từ viện nghiên cứu về.
Xem gần hai tiếng đồng hồ, Khương Uyển mới gấp sách .
Cô liếc cửa phòng, nghĩ rằng lúc Lục Gia Viễn chắc về.
Thà rằng nhân lúc gian , tháo cái máy giặt hiện trong đó xem thử.
Nghĩ , tâm trí thoáng chốc, ở trong gian.
Trong gian, Khương Uyển nhắm một cái, bắt đầu "rầm rầm rập rập" tháo .
Âm thanh trong gian dù lớn thế nào, bên ngoài cũng thấy.
Dưới sự hỗ trợ của dị năng, máy giặt trong tay cô giống như đồ chơi .
Một lúc , máy giặt cô tháo "tan tành".
Cô xổm một đống linh kiện, tay cầm một bộ phận, đang xem vật liệu và model, thì bên ngoài gian, thấy tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc cốc—"
Là Lục Gia Viễn về .
Khương Uyển tưởng Lục Gia Viễn một lúc nữa mới về, cúi đầu đôi bàn tay dơ dơ của .
Đảo mắt xung quanh, Khương Uyển thấy nước.
Đang rửa tay, cô thấy tiếng gõ cửa.
Nhìn đôi tay rửa gần xong, cô vội vàng nắm lấy một miếng vải giá gần đó, định lau tay, kết quả rơi tấm ảnh của Trầm Phương đặt giá xuống đất.
Giá cao, khung ảnh là thủy tinh, rơi xuống đất, khung ảnh vỡ tan.
Khương Uyển trong lòng thầm nghĩ "phiền phức quá", bên tai vang lên tiếng gõ cửa, cô vội vàng xổm xuống định nhặt tấm ảnh lên .
"Ủa, cái là..."
Cô nghi ngờ nhíu mày, đặt tấm ảnh của Trầm Phương sang một bên.