Quân Hôn Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hung Tàn Tận Hưởng Cuộc Sống Ở Hải Đảo - Chương 199: Lương thiện không có sự sắc bén chính là nhu nhược và ngu ngốc!
Cập nhật lúc: 2025-12-08 09:04:34
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng khi xung quanh cả nhà đều là công nhân, họ thể nào dấy lên chút thương hại nào dành cho nữa.
Khương Uyển cúi đầu ở bên cạnh, khiến chỉ cần qua cô mới là chịu oan ức.
“Ông già mặt dày thật đấy, cả nhà đều là công nhân gì, trong nhà còn hai đứa con trai.
Bây giờ tìm tay một đứa cháu để xin tiền? thấy ai mặt dày như bao giờ.”
“Ông lão là , láu cá lắm.
Vân Vũ
Nếu là , đến nỗi trong nhà con trai thương mà thèm quan tâm.”
“Nhìn bộ dạng vô của , chắc chắn lưng ít chuyện ti tiện.”
Khương Kiến Binh thấy còn ai mắc lừa nữa, đành liều mạng, bỏ luôn cái bình vỡ.
Hắn từ đất bò dậy, lao tới ôm chặt lấy chân Khương An Quốc.
Chỉ thấy hai chân quỳ gập xuống, hai tay ôm chặt lấy đùi Khương An Quốc, giống hệt như một con lười con ôm chặt lấy cây, trong miệng ngừng hét lên:
“Không đưa tiền cho , hôm nay để ngươi !”
Trên mặt Khương Kiến Binh lộ rõ vẻ mặt vô , động tác vô cùng lố bịch, khiến giận buồn .
Khương An Quốc giũ cũng , dám thật sự dùng sức đẩy.
Đối phương đầu còn vết thương, lỡ một lúc nữa thương, thì thật sự là rõ .
Đám đông vây xem: Vãi cả cục! Chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến thế!!!
Khương Kiến Binh cho đó là gì, thậm chí còn chút đắc ý.
Đằng nào cũng chỉ là kẻ giữ cổng, mặt dày một chút cũng chẳng .
Miễn là cuối cùng thể kiếm tiền là .
Đang nghĩ như , Khương Kiến Binh đột nhiên cảm thấy phía cổ siết chặt, nghẹt thở .
“Làm gì đấy, ngươi gì...”
Khương Kiến Binh đành buông chân cháu trai , hai tay ôm lấy cổ áo.
Mọi chỉ thấy nữ đồng chí mới đáng thương lúc nãy, giờ nâng bổng ông lão lên.
Khương Uyển lúc giống như nâng một con ba ba, nâng bổng Khương Kiến Binh lên ném một bên, đáp xuống đất một cú đau điếng.
“Hô, nữ đồng chí lực khí lớn thật—”
Khương Uyển mặt biểu cảm, Khương Kiến Binh đang lăn lộn đất, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ một nụ lạnh lùng.
Khương Kiến Binh đất, đau đến nỗi nhe răng nanh, nhưng vẫn quên tiếp tục giở trò vô .
Vừa lăn lộn, lóc: “Đánh ! Đánh ! Cứu mạng với!”
Khương Uyển mắt cong cong, khuôn mặt hiền lành vô hại.
Cô từ từ cúi xuống, áp sát Khương Kiến Binh, giọng điệu băng giá.
“Ngươi còn hét nữa, em sẽ xé toang miệng của bác .”
Khương Kiến Binh khí thế của cô dọa cho khiếp đảm, lập tức dám hét nữa.
Hắn Khương Uyển đầy sợ hãi, trong ánh mắt tràn ngập nỗi kinh hoàng, lúc , thật sự sợ .
Khương Uyển nén sự chán ghét trong lòng, dùng giọng điệu chỉ đủ hai thấy:
“Công việc của Khương Hải Dương như thế nào, bác rõ hơn cháu.
Nếu cháu đoán sai, thì đồ đạc mà bọn Ủy ban Cách mạng lục từ phòng bố cháu đây, cũng là do bác bảo Khương Kiều Kiều đặt ?”
Sắc mặt lập tức tái nhợt, trán vã những giọt mồ hôi lấm tấm, vẻ kinh hoàng trong mắt càng lúc càng dày đặc.
Dù , vẫn cãi chày cãi cối.
“Cháu, cháu đang gì , bác .”
Khương Uyển mượn cớ đỡ Khương Kiến Binh dậy, một tay siết chặt cánh tay của .
Trong mắt ngoài, cô chỉ đang đỡ dậy.
Thế nhưng Khương Kiến Binh rú lên một tiếng như heo chọc tiết.
“A—”
“Tay !”
Khương Uyển vẫn giữ nụ nhỏ khẽ:
“Bác, bác kể tình gia đình, hại bố cháu, hôm nay cháu chỉ bóp gãy một cánh tay của bác là nhẹ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-my-nhan-hung-tan-tan-huong-cuoc-song-o-hai-dao/chuong-199-luong-thien-khong-co-su-sac-ben-chinh-la-nhu-nhuoc-va-ngu-ngoc.html.]
Nếu để cháu bác còn dám đến hại trai cháu nữa, hãy coi chừng cánh tay còn của bác!”
Khương Kiến Binh lúc cơ mặt vì đau đớn mà méo mó, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trán.
Môi run rẩy, nhưng thể phát thành tiếng trọn vẹn, chỉ thể một cách ngắt quãng: “Bác... bác... dám nữa ...”
Khương Uyển xong hài lòng, dịu dàng : “Ôi bác, là cháu bốc đồng quá, bác chứ?”
Khương Kiến Binh nếm đủ sự lợi hại của cháu gái: “Không, .”
Buông câu đó, lôi cánh tay thương, vội vã đầu bỏ chạy một cách nhục nhã, dám ngoảnh .
Hắn sợ nếu còn tiếp tục quấy rối, chính sẽ thật sự nữa.
Khương Uyển vỗ vỗ tay, hướng về :
“Bác sẽ đến tìm trai đòi tiền nữa, chuyện đến đây thôi, giải tán ạ.”
Những khác thấy trong cuộc , cũng lượt giải tán về nhà ăn cơm.
Khương Uyển như chuyện gì, lấy túi quần áo từ ghi-đông xe đạp đưa cho Khương An Quốc.
“Em mua cho .”
Khương An Quốc lật lật, ngờ là quần áo, trong lòng khỏi dâng lên một luồng ấm áp, nụ thể nhịn .
Đây là đầu tiên Khương Uyển mua đồ cho .
“Chút nữa về ký túc xá thử xem kích cỡ, chắc là , em mua dựa theo chiều cao của Lục Gia Viễn.”
Chiều cao của Khương An Quốc và Lục Gia Viễn tương đương, chỉ là Lục Gia Viễn thường xuyên rèn luyện trong quân đội nên hình hơn Khương An Quốc một chút.
“Được.”
Khương An Quốc cô sắp , nhất định mời cô ăn cơm.
Mùa thu mặt trời lặn sớm, lúc đèn đường cũng bật sáng.
Hai dắt xe đạp, song song con đường đến cửa hàng cơm quốc doanh.
Khương Uyển bắt đầu “giáo dục” Khương An Quốc một cách chân tình: “Anh , thể tỉnh táo một chút ?
Hôm nay nếu em đến, định rút tiền cho bác ?”
Khương An Quốc , chút áy náy.
“Anh, từ nhỏ đến lớn mềm lòng bụng, nhưng thể lúc nào cũng hớ như .
Anh cứng rắn lên, .”
Khương Uyển thở dài, mặt đầy vẻ “giận thành thép”.
Khương An Quốc chút ngại ngùng xoa xoa gáy, mềm lòng dễ chuyện, luôn dễ khác thuyết phục, đặc biệt là khi đối mặt với càng như .
Trong lòng, tự nhủ nhất định sửa, thể dễ dàng khác dắt mũi như nữa.
Khương An Quốc hít một thật sâu, nghiêm túc với Khương Uyển: “Uyển Uyển, , sẽ sửa. Sau sẽ kiên định hơn lập trường của , dễ dàng khác chi phối nữa.”
Khương Uyển Khương An Quốc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cô trai là một lương thiện, nhưng lương thiện mà sự sắc bén, chính là nhu nhược và ngu ngốc.
Không chỉ hại chính , mà còn liên lụy đến khác.
......
Một bên khác, Khương Hải Dương bước từ phòng Chính trị của nhà máy, khuôn mặt ủ rũ thất vọng.
Chiều nay đang cán bông trong phân xưởng, đột nhiên tổ trưởng phân xưởng gọi đến phòng Chính trị, rằng thư tố cáo dùng quan hệ chính đáng để phân xưởng sản xuất của Nhà máy Dệt 1.
Ban đầu còn cứng miệng, sống c.h.ế.t chịu thừa nhận.
Thế nhưng mấy vị lãnh đạo phòng Chính trị là tinh ranh, thấy chuyện đưa đến Công đoàn, tự nhiên dám chậm trễ.
Nghĩ rằng đằng chắc chắn động chạm đến vị lãnh đạo nào đó.
Thế là, chỉ trong một buổi chiều, phòng Nhân sự dùng cách gì, trực tiếp khiến cả Lưu Đại Bính và Khương Hải Dương đều nhận tội.
Văn bản khai trừ hai sẽ công bố sáng sớm mai, Khương Hải Dương còn về phân xưởng trả bộ đồng phục nhà máy phát.
Sau khi trả đồng phục ở phân xưởng xong, là sáu giờ tối.
Bước khỏi nhà máy, sắc mặt Khương Hải Dương âm trầm như nhỏ nước.
Trong mắt lóe lên ngọn lửa tức giận, c.h.ử.i thề một câu đầy ác ý: “Khương Hải Ba, ngươi dám tố cáo ! Ta bỏ qua cho ngươi !”
Nói , hầm hầm tức giận lao về nhà, chuẩn tính sổ với trai !