Quân Hôn Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hung Tàn Tận Hưởng Cuộc Sống Ở Hải Đảo - Chương 209: Đã sớm trở thành đối tượng khiến người khác đỏ mắt trong khu tập thể quân khu
Cập nhật lúc: 2025-12-09 01:04:44
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến ngày thứ năm, Thích Thụy Lâm mới thực sự hồi phục.
Chỉ điều, mất một lượng m.á.u lớn như , sắc mặt của giờ đây trông thật đáng sợ, trắng bệch.
Việc đầu tiên khi hồi phục, là xem biên bản thẩm vấn Khương Kiến Hoa của thuộc hạ mấy ngày qua.
Kết quả, vẫn thứ gì.
"Bùm —"
Trong phòng, Thích Thụy Lâm giận dữ đập mạnh tập biên bản xuống bàn.
Xoa xoa thái dương còn đang âm ỉ đau, kìm chế nổi nữa, liền sang mắng mỏ đám thuộc hạ quyền.
"Mấy là ăn cơm ăn rơm !
Đã lâu như thế , mà ngay cả một chút thông tin hữu ích cũng thẩm vấn !"
Thích Thụy Lâm tức giận chỉ tay đám phía , gầm lên.
"Chúng cố gắng hết sức , nhưng chịu gì cả." Một trong những thuộc hạ cẩn thận trả lời.
"Cố gắng hết sức? Đây gọi là cố gắng hết sức của các ?" Giọng Thích Thụy Lâm càng lúc càng cao.
Mấy cúi đầu, trong lòng đầy nỗi khổ thể thành lời.
Không chỉ vì thẩm vấn thứ mà cấp yêu cầu, quan trọng hơn là trong thời gian , họ liên tục hợp thủy thổ.
Vân Vũ
Ban ngày thì còn đỡ, cứ đến đêm là đau bụng, ăn gì cũng đều bài tiết sạch sẽ.
Hơn nữa, bất kể họ cẩn thận thế nào, cũng luôn đỉa núi chui .
Khiến cho bọn họ ai nấy đều hoang mang lo sợ, mỗi tối khi ngủ, chỉ lục soát từng ngóc ngách trong phòng xem .
Giờ đây, mấy họ, kẻ nào mặt mày cũng vàng vọt, xanh xao, cả bằng mắt thường cũng thấy gầy hẳn một vòng.
Trong sân nhỏ, Khương Uyển đặt bút xuống, xem giờ gần bốn giờ.
Mấy bọn họ trong lòng đều mong mỏi, khi nào mới trở về.
Khương Uyển bản thiết kế mạch điện máy giặt loại thứ hai vẽ xong mặt, xoay xoay cổ mỏi.
Mấy ngày nay, ban ngày cô đều đến sân nhỏ, mãi đến tối mới về, cũng thời gian chăm sóc cho Lục Gia Viễn.
Vì hôm nay Khương Uyển định về sớm một chút.
Trên đường về, Khương Uyển sang ruộng tự chăm bên cạnh hái một ít rau mang về.
Khi ngang qua cửa nhà Tiền Tố Cầm, mấy chị vợ quân nhân việc trong nhà chị .
Trong đó hai để kiếm thêm chút tiền, trong tay còn xách túi đựng ít hộp diêm dán xong, định mang về nhà, tối cho con cái trong nhà cùng phụ .
Mấy gặp Khương Uyển, thấy cô những chiếc xe đạp nữ hiếm thấy, còn mặc chiếc đầm carô đỏ , mặt mấy chị vợ quân nhân thoáng hiện sự ngưỡng mộ.
Một trong họ bộ quần áo cũ phai màu , chiếc đầm carô mới tinh Khương Uyển, trong lòng cảm thấy chua xót.
Cô cúi đầu đôi giày vải của , đó còn dính một ít bùn đất, tạo nên sự tương phản rõ rệt với đôi dép sandal gót của Khương Uyển.
Mấy dù gì, nhưng trong lòng đều khỏi cảm thán, đúng là xinh còn lấy chồng .
Đâu như họ, ngày ngày ăn mặc xờ xạc, xám xịt, đợi chờ phía chỉ việc nhà bao giờ hết và nỗi lo bao giờ nguôi.
Khương Uyển bây giờ, sớm trở thành đối tượng khiến khác đỏ mắt trong khu tập thể quân khu.
Mọi lưng đều , cô ngày ngày việc, ở nhà, gì cả, mà Lục Doanh trưởng còn chiều chuộng.
Đều Lục Doanh trưởng đây là cưới một bà tổ về để cung phụng!
Trong quân khu, đến giờ, Lục Gia Viễn lôi hộp cơm sạch sẽ từ ngăn kéo , định nhà ăn mua thịt kho tàu mang về .
Bởi vì vợ với , tối nay về sẽ hấp bánh bao cho ăn.
Nhìn thấy Lục Gia Viễn chạy nhanh gần như để vệt, Cố Minh Thành chỉ sững sờ một chút, như chuyện gì, vội vàng cũng đóng ngăn kéo , đuổi theo phía cùng chạy về phía nhà ăn.
Trên đường về khu tập thể, Lục Gia Viễm lạnh lùng, đạp chiếc xe đạp 28 inch phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-my-nhan-hung-tan-tan-huong-cuoc-song-o-hai-dao/chuong-209-da-som-tro-thanh-doi-tuong-khien-nguoi-khac-do-mat-trong-khu-tap-the-quan-khu.html.]
Ở yên , Cố Minh Thành vắt véo, tươi như hoa.
Hắn thằng nhóc hôm nay chạy nhanh như , chắc chắn là đồng chí Khương ở nhà món ngon cho nó .
Này nhé, quả nhiên đúng như đoán.
Xế chiều, vợ Đội trưởng mang cho cô ít măng tươi.
Khương Uyển liền bánh bao nhân măng, thịt gà xé, đó xào một món rau, nấu nồi cháo khoai lang nhỏ.
Nhìn thấy Cố Minh Thành theo Lục Gia Viễn về cùng, Khương Uyển thêm một món nữa.
Khương Uyển nghĩ, mang sang cho nhà chị Ái Hoa , đó mang mấy cái sang cho nhà Phùng Hướng đạo viên bên .
Lần cô và Lục Gia Viễn kết hôn mời đến nhà ăn, gia đình Phùng Hướng đạo viên xin nghỉ về quê , hôm nay tiện tay mang mấy cái bánh bao sang.
Khương Uyển lấy một cái đĩa sạch, đựng 6 cái, lấy thêm một ít măng bóc vỏ định ngoài.
"Hai ăn , em mang mấy cái bánh bao sang cho hai nhà bên cạnh."
Lục Gia Viễn lập tức đặt đồ trong tay xuống, cũng ăn nữa, theo cô cũng dùng đĩa gắp 6 cái bánh bao.
"Để mang sang nhà Hướng đạo viên."
"Ừ, ."
Vợ chồng hai bưng đĩa, một trái một sang nhà bên cạnh.
Lục Gia Viễn bước cửa, ngờ đụng trúng Dương Thái Hà đeo túi thuốc, mặc áo blouse trắng bước từ trong nhà.
Con trai cưng của nhà Tiền Tố Cầm là Đại Bảo ốm, cứ chạm là kêu đau bụng, còn cách nào khác, chỉ thể đến trạm xá mời bác sĩ về nhà.
"Bác sĩ Dương, phiền cô ." Tiền Tố Cầm theo ngoài, giọng điệu nhiệt tình, "Sắp đến giờ cơm , cô ở nhà ăn cơm về , giờ nhà ăn cũng chẳng còn gì ăn ."
Dương Thái Hà ngẩng đầu, thấy Lục Gia Viễn, đầu tiên là sững sờ, trong lòng nhanh chóng dâng lên một nỗi cảm xúc phức tạp.
Cô hận Lục Gia Viễn lúc đó cự tuyệt mặt , khiến mất mặt như .
khi thấy khuôn mặt đó, Dương Thái Hà phát hiện trái tim vẫn khỏi rung động.
Lục Gia Viễn liếc thấy cô, mặt một chút biểu cảm, trực tiếp bỏ qua.
"Chị, đây là bánh bao vợ em hấp xong, cô bảo em mang mấy cái sang cho bọn trẻ ăn thử."
Nghe thấy tiếng của Lục Gia Viễn, Tiền Tố Cầm lúc mới chú ý đến mấy cái bánh bao trắng to lớn trong tay đối phương.
"Ôi, ngại quá ."
Miệng , Tiền Tố Cầm nhanh chóng tiếp nhận bánh bao từ tay Lục Gia Viễn, lúc ánh mắt di chuyển qua giữa Dương Thái Hà và Lục Gia Viễn.
Cô khác chuyện của hai , nên lúc trong mắt tràn đầy ý vị hóng hớt.
Lục Gia Viễn gật đầu, đưa xong đồ liền về nhà bên cạnh, bộ quá trình ánh mắt hề dừng Dương Thái Hà lấy một chút.
Dương Thái Hà vốn còn đang nghĩ nên chào Lục Gia Viễn , ai ngờ đối phương căn bản để mắt.
Thế là, nỗi rung động nảy sinh trong lòng cũng tiêu tan.
Ánh mắt Dương Thái Hà đổi hết đến khác, khó khăn lắm mới nặn một nụ .
"Em về đây chị, nhớ tối cho Đại Bảo uống thuốc."
"Vâng , , phiền bác sĩ Dương ."
Trong lời , thể thiếu chút đồng cảm và tiếc nuối đối với Dương Thái Hà.
Buổi tối ăn cơm, Phùng Hoành Đào thấy bánh bao, hai lời, cầm lấy một cái ăn.
Ăn xong một cái, thấy ngon, ăn cái thứ hai.
Đợi đến khi Tiền Tố Cầm bận rộn xong lên bàn ăn cơm, vốn dĩ 6 cái bánh bao, giờ chỉ còn 2 cái.