Quân Hôn Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hung Tàn Tận Hưởng Cuộc Sống Ở Hải Đảo - Chương 230: Cam Tâm Tình Nguyện

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:43:22
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn một tháng lênh đênh biển, từ chối phũ phàng, Cố Minh Thành vốn nghĩ thể buông bỏ.

Ấy mới trở về, trái tim nôn nóng gặp Chu Thụy của giống như con chim nhốt trong lồng khao khát tự do, cách nào ngăn .

Thế là, Cố Minh Thành tìm đến.

Ban đầu, gặp Chu Thụy ngay lập tức, dù chỉ là vài câu đơn giản.

khi đến bên ngoài trường học, qua ô cửa kính, thấy Chu Thụy ánh đèn dầu đang chăm chú chấm bài cho lũ trẻ, Cố Minh Thành lập tức cảm thấy trái tim bồn chồn, bất an đó của bỗng chốc lắng xuống.

Hắn xông trường tìm Chu Thụy, mà chỉ từ xa, lặng lẽ ngắm cô.

Mãi đến khi trời tối hẳn, Chu Thụy đặt bút xuống, thổi tắt đèn dầu, khóa cửa văn phòng và một trở về nhà.

Vân Vũ

Cố Minh Thành vẫn luôn ở một cách xa gần, âm thầm để mắt đến Chu Thụy, hề quấy rầy cô.

Vốn dĩ định đợi Chu Thụy về đến nhà thì lặng lẽ rút lui, nào ngờ vô tình Lục Gia Viễn ngoài lấy nước bắt gặp.

Cố Minh Thành bực bội vuốt tóc: "Cậu đừng với ai chuyện gặp ở đây hôm nay."

Ý rõ ràng, chính là bảo Lục Gia Viễn cũng đừng với Khương Uyển.

Lục Gia Viễn , ánh mắt như thể rằng chính mới là ngoài.

"Coi như cầu xin , về nhà nhất định đừng với vợ ."

Cố Minh Thành sốt ruột, nếu để Chu Thụy cô từ chối còn lén đến trộm, chừng lúc đó cô sẽ càng chán ghét đến thế nào.

Lục Gia Viễn thấy thật sự lo lắng, mới lên tiếng: " chỉ thể , nguy hiểm."

Nói xong câu đó, cũng quan tâm Cố Minh Thành còn gì nữa , thẳng lưng về.

Cố Minh Thành còn kịp hiểu ý câu của Lục Gia Viễn, thấy bạn bước sân nhỏ, trong lòng chua xót cho hết.

Hắn thở dài một thật sâu, nghĩ thầm hạnh phúc là của khác, còn thì chẳng gì.

Khương Uyển đang ở trong sân chơi đùa với con chó, đây là con ch.ó cô tìm từ một hộ dân trong đội.

Là giống ch.ó Hoa Quốc thuần chủng, đen tuyền, mới hơn 3 tháng tuổi nhưng nuôi béo tròn.

Chủ nhân của nó , đợi thêm vài tháng nữa lớn lên, tuyệt đối sẽ là một tay thủ hộ cừ khôi.

"Sao lâu thế?"

Lục Gia Viễn mặt đỏ tim loạn trả lời: "Gặp một con chuột cống to."

Khương Uyển nhíu mày: "???" Con chuột lớn cỡ nào ?

Sắp sửa đến Tết, đội sản xuất cũng bắt đầu tính toán công điểm cả năm cho các đội viên.

Kế toán Các hai hôm nay bấm bàn tính nhanh như lửa phụt .

Bởi vì năm nay đội mở xưởng đồ hộp và xưởng hoa quả sấy, thu nhập chung của cả đội so với năm tăng lên gấp mấy .

Năm nay, ngoài lương thực, tiền chia cho các đội viên đương nhiên cũng nhiều hơn năm nhiều.

Ngày chia lương thực, các đội viên ăn cơm sớm, gánh đôi quang gánh, mang theo bao tải, đẩy xe cải tiến đến trụ sở đội để nhận lương.

Mọi năm, một công điểm nhiều nhất là tám phân, mà năm nay một công điểm lên đến một hào hai!

Đương nhiên, chỉ những chăm chỉ việc đều đặn mới thể nhận lương thực và tiền khá, còn loại lười biếng "câu ba ngày, phơi nắng hai hôm" như năm vẫn nhận gì.

Loại như Lâm Nhu Ngưng chính là điển hình.

Hồi khi cô còn là tri thức thanh niên ở Viện Tri thức, ngày ngày giả bệnh xin nghỉ, cơ bản cũng tích lũy bao nhiêu công điểm.

Về , khi cô lấy Vương Phi, trở thành trong đội, từ đó trở , cô càng chịu xuống ruộng việc.

Mãi cho đến , cô quen Ngô Thiên Minh, đối phương sắp xếp cho cô xưởng đồ hộp việc, cô mới tích lũy vài công điểm.

chỉ chừng công điểm, căn bản đủ cho bản và Vương Phi tiêu xài hoang phí.

, ngoại trừ Lâm Nhu Ngưng và một vài hộ cá biệt, những còn giờ đây rốt cuộc thể đón một cái Tết yên tâm.

Image

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-my-nhan-hung-tan-tan-huong-cuoc-song-o-hai-dao/chuong-230-cam-tam-tinh-nguyen.html.]

Hễ gặp Khương Uyển trong đội, ai là cảm ơn cô.

Đội trưởng thất hứa, như hứa đây, hai tháng tính đủ công điểm cho Khương Uyển cũng tính toán cho cô thiếu một ngày.

Đương nhiên, Đội trưởng cũng quên sự giúp đỡ của Khương Uyển, lợi nhuận từ việc bán đồ hộp và hoa quả sấy trực tiếp tính cho cô một khoản chia lời nhỏ.

Cuối năm, công việc đồng áng nhiều, nhiều tri thức thanh niên trong Viện Tri thức đều xin Đội trưởng nghỉ phép về quê ăn Tết.

Tâm trạng Đội trưởng , lúc thấy đám tri thức thanh niên trong lòng cũng còn chống đối như nữa, cơ bản là ai đến xin cũng đều duyệt.

Khương Uyển từ mấy hôm nhận tin chồng sắp đến Minh Đảo đón Tết với hai vợ chồng, ở nhà dọn dẹp một trận.

Cô lau chùi phòng khách sạch bong một hạt bụi, đó đặc biệt cho giường một bộ chăn ga gối đệm mới, chỉ chờ chồng đến.

Dưới mái hiên ngoài sân còn treo lủng lẳng ít cá khô và lạp xưởng, cá khô là do các đội viên bên tặng cô, lúc mang về Khương Uyển đem hai nhà bên cạnh một ít để nếm thử.

Lạp xưởng là cô tự mua thịt ba chỉ về, đặc biệt nhờ chị Ái Hoa hàng xóm bên cạnh giúp nhồi, vị mặn thơm cay nồng đặc biệt ngon.

Mấy luống rau trồng trong vườn rau nhỏ đây cũng đều sống , Khương Uyển thấy mảnh đất rau xanh mơn mởn, cảm thấy còn vui hơn cả lúc Đội trưởng chia lời cho cô.

Trường học của đội cũng cho nghỉ đông sớm, Chu Thụy đột nhiên rảnh rỗi.

Năm nay trai cô về Giang Thị ăn Tết cùng chị dâu, dù về cũng chỉ một , nên cô đành ở Minh Đảo.

Kể từ khi trường nghỉ, Cố Minh Thành thể như đây, hễ thời gian là lén lút hộ tống cô về nhà.

Đôi khi chỉ thể đợi khi huấn luyện xong, đợi ở một cách xa gần ngoài sân nhỏ, nếu may mắn, lẽ còn gặp Chu Thụy vườn rau nhỏ việc.

Dù như , Cố Minh Thành vẫn cam tâm tình nguyện.

Hôm đó, Chu Thụy mang một ít đồ ăn đến Viện Khoa học Nông nghiệp đưa cho bố cô, nhân tiện báo với ông một tiếng, năm nay cô sẽ về quê ăn Tết.

Đợi gần hơn 2 tiếng đồng hồ, Chu Cảnh Trung mới vội vã chạy đến từ một tòa nhà màu trắng.

Hai cha con mấy tháng gặp, Chu Thụy cảm thấy tóc bạc đầu bố dường như còn nhiều hơn gặp .

Bọng mắt cũng nặng hơn nhiều, bình thường chắc chắn nghỉ ngơi đầy đủ.

Hiểu rõ tính cách của bố, Chu Thụy nhét nhanh lạp xưởng và sữa mạch nha trong lòng tay ông:

"Bố, bố việc thì , nhưng bình thường vẫn chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."

Chu Cảnh Trung : "Được , bố , yên tâm .

Con thế nào, bình thường ở đội còn chứ?

Vé về quê mua , nếu mua bố gọi điện nhờ lo."

Bình thường bản ông luôn bận rộn với công việc, ít thời gian chăm sóc con gái, với tư cách là một cha, Chu Cảnh Trung luôn cảm thấy với con gái.

Chu Thụy bố hỏi , liền kể với ông về chuyện hiện tại cô đang giáo viên trong đội, cùng với việc cô mua vé về quê.

"Năm nay con ở Minh Đảo, cùng bố đón Tết là .

Đỡ chạy chạy về mãi, đường đông , tàu đặc biệt chật chội."

Chủ yếu vẫn là về nhà cũng chẳng ai, lạnh lẽo hiu quạnh, thà về còn hơn.

Nghe con gái , Chu Cảnh Trung cũng tiện gì thêm.

Thế là ông hẹn với con gái, chiều Ba mươi Tết, ông sẽ đến đội tìm con gái ăn Tết.

"Lúc đó bố đến nếu tìm thấy thì hỏi ."

Cái sân nhỏ đang ở, Chu Cảnh Trung từng đến, Chu Thụy sợ ông tìm thấy.

"Biết , bố trẻ con, tìm thấy sẽ hỏi ."

Bởi vì Chu Cảnh Trung lát nữa còn trở phòng thí nghiệm, hai cha con chuyện quá nhiều, trò chuyện vội vàng mỗi trở về.

"Lần đến đừng mang cho bố mấy thứ nữa, con giữ mà dùng bên ngoài.

Con tự chăm sóc cho bản , với bố còn hơn ăn bất cứ thứ gì."

 

Loading...