Quân Hôn Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hung Tàn Tận Hưởng Cuộc Sống Ở Hải Đảo - Chương 236: Hôn Mê
Cập nhật lúc: 2025-12-09 11:32:02
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sân nhỏ, gian giữa, ngoài trời mưa vẫn còn lâm thâm rơi.
Trên đường trở về đơn vị, Cố Minh Thành cầm chiếc ô mà Chu Thụy đưa cho, ngốc nghếch suốt cả đường.
Vốn dĩ hôm nay nghĩ rằng Chu Thụy chuyện ngày nào cũng lén đưa cô về nhà, khi đối phương chuyện chắc chắn sẽ tức giận bảo đừng bao giờ đến nữa.
Điều khiến ngờ tới là, Chu Thụy dường như chẳng những tức giận, ngược còn tặng một chiếc ô.
Trái tim lặng im từ lâu của Cố Minh Thành dậy sóng một tia hy vọng...
Một bên khác, Khương Uyển khó khăn lắm mới từ Hải Thị trở về sân lớn.
Lần Hải Thị công việc xử lý khá thuận lợi, nếu gì bất ngờ xảy , cuối năm, máy giặt tự động do Hoa quốc tự nghiên cứu và phát triển sẽ thể mắt.
Không ngờ sắp về đến nhà gặp trận mưa lớn như , giờ cô ướt hết.
Ngay khi cô xong bộ quần áo khô, đột nhiên từ đơn vị tới tìm cô.
Lục Gia Viễn thương trong nhiệm vụ ! Giờ đang điều trị tại bệnh viện quân khu.
Nghe tin tức, sắc mặt Khương Uyển lập tức tái nhợt, trái tim như ngừng đập trong một khắc.
Cô gì, đặt đồ đạc xuống, theo xe đến bệnh viện thăm Lục Gia Viễn.
Suốt dọc đường, lòng Khương Uyển chìm xuống hết đến khác.
Rốt cuộc là thương nặng đến mức nào mới đưa bệnh viện quân khu chứ.
Trong lòng, Khương Uyển thầm cầu nguyện Lục Gia Viễn nhất định chuyện gì.
Cho dù là mất tay mất chân, cô đều thể chấp nhận , miễn là còn sống!!!
Khương Uyển theo đến bệnh viện, quân nhân dẫn đường dừng cửa một phòng bệnh, tình cờ một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước từ trong.
"Bác sĩ Vương, tình hình Tiểu đoàn trưởng Lục thế nào ? Người tỉnh ?"
Vị bác sĩ Vương lắc đầu, liếc Khương Uyển phía :
"Chúng lấy hết đạn Tiểu đoàn trưởng Lục , nhưng vẫn còn hôn mê."
Khương Uyển mắt nóng ran, nghiến răng: "Bác sĩ, thể xem bây giờ ?"
Bác sĩ Vương ngẩng mắt quân nhân: "Vị là...?"
Người quân nhân dẫn đường giới thiệu: "Đây là vợ của Tiểu đoàn trưởng Lục, Khương Uyển, đồng chí Khương."
Bác sĩ Vương gật đầu, dặn dò: "Bệnh nhân phẫu thuật xong, cơ thể và ý thức đều yếu, với tư cách là nhà, chúng nhất định giữ thái độ lạc quan."
Ánh mắt Khương Uyển kiên định vô cùng, cô vội gật đầu: " sẽ , bác sĩ Vương."
Mãi cho đến khi bước phòng bệnh, tận mắt thấy giường bệnh, Khương Uyển mới thở phào, tay chân vẫn còn đầy đủ, chỉ là Lục Gia Viễn đều quấn đầy băng gạc.
Cô thể kìm chế nữa, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Lần biên giới, Lục Gia Viễn trong khi nhiệm vụ gặp phục kích của địch.
Để thành nhiệm vụ thuận lợi, Lục Gia Viễn bất chấp nguy hiểm bản xông lên phía , khiến trúng nhiều phát đạn.
Đặc biệt là phát đạn ở n.g.ự.c bên trái, viên đạn đó sượt qua tim , chỉ lệch vài milimet.
Khoảng cách vài milimet , trở thành ranh giới giữa sống và c.h.ế.t.
Mặc dù đạn lấy , nhưng trong quá trình phẫu thuật mất m.á.u quá nhiều, đến giờ vẫn tỉnh.
Còn khi nào thì thể tỉnh, liệu tỉnh , bác sĩ cũng dám chắc.
Người quân nhân đưa cô đến, an ủi vài câu để căn phòng cho cô và Lục Gia Viễn.
Cô đưa tay sờ lên đôi môi nhợt nhạt của Lục Gia Viễn, ngón tay run rẩy đưa xuống mũi cảm nhận thở yếu ớt của đối phương, chỉ như cô mới xác định Lục Gia Viễn vẫn còn sống.
"Lục Gia Viễn!"
"Lục Gia Viễn!"
"Em đến , Lục Gia Viễn, tỉnh dậy ~"
Khương Uyển gọi tên Lục Gia Viễn hết đến khác, Lục Gia Viễn lúc mắt nhắm nghiền, một chút phản ứng.
Cứng cỏi như Khương Uyển, lúc cũng bật nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-my-nhan-hung-tan-tan-huong-cuoc-song-o-hai-dao/chuong-236-hon-me.html.]
Những thấy tiếng bên ngoài cửa ai động lòng.
Kể từ khi Lục Gia Viễn hôn mê nhập viện hơn hai tháng, Khương Uyển ngày đêm rời bên cạnh .
Mỗi ngày cô đều kiên trì tự tay lau cho Lục Gia Viễn, việc dù lớn nhỏ, cô đều tự hết.
Vào thời gian nghỉ hè của trường, Chu Thụy nhận tin tức từ Cố Minh Thành, cô sợ Khương Uyển một chịu đựng nổi, thỉnh thoảng đến bệnh viện chuyện cùng Khương Uyển.
Khương Uyển kiên cường hơn cô tưởng tượng, những trông như chuyện gì, mà còn thể ngược an ủi cô và bố Lục Gia Viễn.
Lục Vân Đình và Ôn Bích Quân tin con trai thương viện mãi tỉnh, hai vợ chồng già trong chốc lát như già mười tuổi.
Đặc biệt là Ôn Bích Quân, mỗi thăm con xong, bà đều một hành lang ngoài lén lút lau nước mắt.
Rồi trong lòng thầm cầu nguyện cho con trai, cầu mong con trai bình an vô sự, tỉnh dậy càng sớm càng .
Ngược , Khương Uyển mỗi ngày đều kiên trì chuyện với Lục Gia Viễn.
Bất kể chuyện lớn nhỏ, Khương Uyển đều cho Lục Gia Viễn , cô tin chắc rằng Lục Gia Viễn thể thấy đang chuyện với .
Vì , từ những chuyện nhỏ nhặt như sáng nay cô ăn gì, ớt trong vườn rau nhà chín...
Đến những chuyện lớn như Lục Gia Viễn vì biểu hiện xuất sắc thăng chức Phó đoàn, trực tiếp trở thành cán bộ cấp Phó đoàn trẻ nhất trong đơn vị.
Cô đều kể lể hết cho .
Vào cuối tháng Chín, hôm nay là kỷ niệm một năm ngày hai lấy giấy đăng ký kết hôn.
Mặc dù Lục Gia Viễn vẫn dấu hiệu tỉnh dậy, Khương Uyển vẫn quyết định thu dọn cho , cho một bộ quần áo mới.
Cô đến phòng nước sôi lấy một bình nước nóng, dùng chậu rửa mặt hứng nửa chậu nước nóng pha , cô định cạo râu cho Lục Gia Viễn.
Mặc dù Lục Gia Viễn đang hôn mê, nhưng râu và tóc vẫn mọc nhanh.
Pha nước ấm xong, Khương Uyển cẩn thận đỡ Lục Gia Viễn dậy, lấy vài cái gối kê thắt lưng , để thể tựa nửa giường.
Vân Vũ
Trên Lục Gia Viễn ngoài chỗ vết thương ở n.g.ự.c vẫn còn quấn băng, những chỗ khác tháo băng hết .
Để ướt áo khi cạo râu, Khương Uyển liền cởi phăng áo .
"Thật kỳ lạ." Khương Uyển bóp bóp cơ nhị đầu của Lục Gia Viễn, "Anh hôn mê lâu như , cơ bắp vẫn nhiều thế."
Khương Uyển tránh vết thương, quỳ gối nửa Lục Gia Viễn, cẩn thận bắt đầu cạo râu cho .
"Lục Gia Viễn, hôm nay là ngày gì ."
Khương Uyển lau bọt d.a.o cạo, trong miệng vẫn quên lẩm bẩm.
"Đồ đàn ông thẳng thừng, chắc chắn là nhớ ."
Nói đến đây, ánh mắt Khương Uyển chợt tối sầm, nhưng nhanh biến mất.
Cô bộc lộ mặt yếu đuối mặt Lục Gia Viễn, cô như thế còn lo lắng cho cô.
Vì , hơn hai tháng nay, chỉ cần là cô đến chăm sóc Lục Gia Viễn, cô luôn vui vẻ, đặc biệt tích cực.
"Sáng nay lúc đến, em đ.á.n.h răng trong sân, thấy chị Ái Hoa ở nhà đ.á.n.h Đại Tiền.
Anh xem thằng nhóc đó 5 tuổi , vẫn còn đái dầm chứ."
"Còn thằng Hổ con nhà chị Tố Cầm hàng xóm, đ.á.n.h bạn ở trường.
Lúc em cửa thấy chị Tố Cầm vội vã chạy đến trường xin .
Lục Gia Viễn, hồi nhỏ thường đ.á.n.h với lũ trẻ trong sân lớn ?"
Nói đến đây, Khương Uyển , lắc đầu phủ định.
"Anh ngoan thế , chắc là đ.á.n.h với khác , ."
"À, đúng , còn một tin nữa quên với , bố em phục hồi .
Anh xem, cứ nhằm bố em thế?
Vừa mới khỏi lán trâu điều ông Tây Bắc .
Em bên Tây Bắc là căn cứ nghiên cứu khoa học, ông lão một một gì , điều ông còn bằng điều Ngụy bá bá , ."
Giọng của Khương Uyển vang vọng trong phòng bệnh.