Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 149: Búng, búng, búng, búng bay con chim nhỏ
Cập nhật lúc: 2025-12-09 07:27:19
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giải quyết xong thứ rác rưởi Kỷ Tương Liên, khí ở khu gia đình trong lành hơn hẳn. Chủ nhật nghỉ ngơi xong, đến ngày . Bữa sáng ăn bánh kem, hôm qua Nguyễn Thất Thất tâm trạng nên khá nhiều, ăn hết.
Lục Dã thích đồ ngọt, chỗ bánh kem còn thừa bao tất.
Ăn sáng xong, ai việc nấy. Nguyễn Thất Thất đạp xe thong thả đến xưởng rượu, đường còn mua một gói xôi lá sen để lát nữa đến văn phòng ăn.
Xưởng rượu 8 giờ sáng quẹt thẻ, Nguyễn Thất Thất quẹt lúc 7 giờ 59 phút 59 giây ngay cổng xưởng. Quẹt thẻ xong cô càng vội, đủng đỉnh gửi xe, xách túi thong dong về phía tòa nhà văn phòng.
Trên đường đông , ai nấy đều chậm rãi, còn dừng tán gẫu, ai cũng toát lên vẻ lười nhác "sống qua ngày".
Cũng mấy bà thím xách giỏ chợ, một tay cầm giỏ, một tay dắt cháu nhỏ, chuẩn về khu gia đình.
Một hòn đá nhọn hoắt bay vèo tới, nhắm thẳng mặt Nguyễn Thất Thất. Nếu trúng thì chắc chắn toạc một lỗ.
Nguyễn Thất Thất nhanh nhẹn né .
“Bộp!”
Hòn đá rơi xuống đất. Cô nhặt lên, hòn đá cạnh sắc nhọn, rõ ràng là chọn lựa kỹ càng, cố ý mưu hại cô.
Nguyễn Thất Thất đầu , lập tức khóa mục tiêu một cặp bà cháu.
Một bà thím ngoài 50 tuổi đang dắt một bé trai chừng ba bốn tuổi. Bắt gặp ánh mắt của cô, bà thím vẻ hoảng hốt, dắt cháu định bỏ .
“Cháu bà ? Trông đáng yêu phết nhỉ!”
Nguyễn Thất Thất tới, mắng mỏ mà còn khen đứa bé.
Bà thím thở phào nhẹ nhõm, tưởng cô hòn đá là do cháu ném.
“Là cháu , chúng về nhà đây.”
“Ái chà, cháu bà còn mặc quần thủng đ.í.t kìa!”
Nguyễn Thất Thất kêu lên đầy kinh ngạc. Thằng bé chút hổ, đưa tay che , nhưng nhanh cả nó nhấc bổng lên trung, cổ áo túm lấy.
“Cô định gì?”
Bà thím hoảng hồn, lao tới định cứu cháu.
“ thấy quần thủng đ.í.t bao giờ, cho xem tí!”
Nguyễn Thất Thất một tay xách thằng bé lên mặt, chằm chằm vài giây, vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang nghiên cứu cái gì đó thật.
Mọi xung quanh đều há hốc mồm kinh ngạc. Chưa từng thấy con điên nào phóng khoáng thế , tuy đứa bé còn nhỏ nhưng cũng là con trai mà, thế thì quá trơ trẽn !
“Bạn nhỏ, ném đá linh tinh nhé, nếu sẽ búng, búng, búng, búng bay con chim nhỏ đấy!”
Vẻ mặt Nguyễn Thất Thất nghiêm túc, mà chẳng hiểu mô tê gì, búng bay con chim gì cơ?
Thằng bé cũng ngơ ngác, đôi mắt to tròn ngây thơ, căn bản hiểu.
Sau đó, thấy Nguyễn Thất Thất cong ngón tay búng liên tiếp mấy cái, động tác dứt khoát, hề chần chừ.
“Oa...”
Thằng bé ngẩn vài giây gào t.h.ả.m thiết, đau quá mất.
Hu hu... Sau nó bao giờ dám ném đá lung tung nữa!
“Sau còn ném đá nữa ?”
Nguyễn Thất Thất nhẹ, lộ tám cái răng trắng bóng.
“Không ném nữa... Bà nội bảo cháu ném đấy... Hu hu...”
Thằng bé lắc đầu nguầy nguậy, mặt mũi trắng bệch vì sợ.
“Chị thích những đứa bé ngoan thật, thưởng cho em cái kẹo !”
Nguyễn Thất Thất như ảo thuật, lấy một viên kẹo sữa nhét túi áo thằng bé thả nó xuống.
Trên mặt thằng bé vẫn còn nước mắt nhưng miệng toét , háo hức bóc kẹo nhét mồm. Mọi đau đớn buồn tủi đều viên kẹo sữa chữa lành, thậm chí nó còn mong Nguyễn Thất Thất búng thêm vài cái nữa cũng .
“Bốp bốp bốp!”
Ba tiếng tát thanh thúy vang lên, kèm theo tiếng gầm gừ phẫn nộ của bà thím. Dấu tay in hằn đỏ ửng mặt bà .
“Có nông trường với chồng bà ?”
Nguyễn Thất Thất đ.á.n.h xong lạnh lùng cảnh cáo. Tuy gặp bà thím bao giờ nhưng thể đoán , hận cô nhất ở xưởng rượu chính là nhà Tề Hoài Dân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-149-bung-bung-bung-bung-bay-con-chim-nho.html.]
Sắc mặt bà thím đổi, khí thế lập tức xìu xuống.
Nguyễn Thất Thất hừ một tiếng, bỏ .
Chiến tích vĩ đại "búng chim nhỏ" của cô đến nửa ngày truyền khắp xưởng rượu. Ba Trưởng phòng Tuyên truyền cô với ánh mắt một lời khó hết, càng thêm kiêng dè cô.
Nguyễn Thất Thất chỉ điên mà còn hổ, bối cảnh cứng, đúng là "hạt đậu đồng" đập vỡ, nấu nhừ.
“Sư phụ Tuyên, đun nước?”
Nguyễn Thất Thất văn phòng, việc đầu tiên là pha , tận hưởng buổi sáng vui vẻ.
giờ cô tự đun nước nữa mà giao hết cho Tuyên sư phụ.
Ai bảo Tuyên sư phụ hùa theo Tề Hoài Dân và Hà Tuệ Linh đổ nước sôi của cô cơ chứ!
“Quên mất, cô tự đun !”
Tuyên sư phụ đường đường là con trai Phó Bí thư, đương nhiên dễ tính hiền lành gì. Đun nước cho Nguyễn Thất Thất hai ngày là giới hạn của .
“Được.”
Nguyễn Thất Thất dễ chuyện, xách phích nước đun. Khi ngang qua Tuyên sư phụ, cô lơ đãng : “Sư phụ Tuyên, vợ bức ảnh trong ví là tình trong mộng của ?”
Sắc mặt Tuyên sư phụ đại biến, theo bản năng sờ ví trong túi quần.
Trưởng phòng và Phó phòng đều dỏng tai lên , báo cũng chẳng buồn nữa.
Đây là tin giật gân mới toanh nha! Không ngờ Tuyên sư phụ ân ái với vợ thế mà bên ngoài cũng tình trong mộng cơ đấy!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Mày thanh mục tú, môi hồng răng trắng, quả nhiên dung mạo của Phan An!”
Nguyễn Thất Thất ghé sát tai , thì thầm những lời lẽ kinh .
Sắc mặt Tuyên sư phụ ngày càng trắng bệch, run lên bần bật. Con nhỏ điên mà ?
Chuyện mà để bố và vợ thì c.h.ế.t chắc.
“Để đun nước, Tiểu Nguyễn cô cứ nghỉ ngơi !”
Tuyên sư phụ dứt khoát dậy, giật lấy phích nước tay Nguyễn Thất Thất.
“Cảm ơn sư phụ Tuyên, bụng mà. Vừa linh tinh đấy, đừng để bụng nhé!”
Nguyễn Thất Thất ngọt ngào, ung dung xuống, còn cho Tuyên sư phụ uống viên t.h.u.ố.c an thần.
Chỉ cần ngoan ngoãn lời, sẽ linh tinh!
“Đương nhiên là !”
Tuyên sư phụ gượng vài tiếng, mặt mày khó coi hơn cả ăn phân, hậm hực đun nước.
Trưởng phòng và Phó phòng đều thở dài thất vọng, trong lòng ngứa ngáy vô cùng. Cảm giác giống như ăn dưa hấu, cạy một miếng nhỏ lộ phần ruột đỏ au, khiến thèm nhỏ dãi thì đối phương bịt kín .
Làm lơ lửng trung, xuống , lên xong, khó chịu c.h.ế.t !
“Tiểu Nguyễn, Tuyên sư phụ thực sự tình trong mộng ?” Trưởng phòng vẻ mặt hóng hớt dò hỏi.
“Vấn đề thế nào nhỉ, dùng tư duy biện chứng duy vật để xem xét thì thực mỗi chúng đều thể tình trong mộng, cũng thể . Tóm , thứ gọi là tình trong mộng tồn tại trong tư tưởng của chúng , nó thể tồn tại, cũng thể tồn tại. Tuyên sư phụ thể , Trưởng phòng ông cũng thể ... Trưởng phòng, ông hiểu ý ?”
Nguyễn Thất Thất hươu vượn một hồi.
Mắt Trưởng phòng xoay vòng vòng như nhang muỗi, mà như lọt trong sương mù.
Ý là gì?
“Hiểu hiểu !”
Trưởng phòng thừa nhận ngốc, giả vờ hiểu, còn một cách thâm sâu khó lường.
Nguyễn Thất Thất cũng , hai đầy vẻ bí hiểm khiến Phó phòng bên cạnh ngớ .
Ông hiểu gì cả, rốt cuộc là ?
“Phó phòng, ông hiểu ?” Nguyễn Thất Thất sang ông .
“Hiểu hiểu , Tiểu Nguyễn cô lắm.”
Phó phòng cũng nở nụ hiểu , trong lòng thầm mắng: Lần kiếp đừng nữa!
Trưởng phòng và Phó phòng dám hỏi thêm Nguyễn Thất Thất nữa, sợ cô những lời khó hiểu, lộ sự thiếu văn hóa của họ.