Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 188: Kẻ chết thì chết, kẻ ngồi tù thì ngồi tù

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:12:42
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày hôm , hai vợ chồng ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc. Lục Dã mới thành nhiệm vụ xong, nghỉ ngơi hai ngày. Nguyễn Thất Thất càng tự do hơn, đòi nợ thì , thì ở nhà nghỉ ngơi.

 

Buổi sáng Nguyễn Thất Thất nấu cơm, Lục Dã bèn xuống nhà ăn lấy cơm về. Một chậu cháo trắng lớn, ăn kèm với màn thầu, bánh bao, còn ớt ngâm và đậu phụ thối tự ở nhà, cũng coi là một bữa ăn vô cùng ngon miệng.

 

Ăn sáng xong, bọn họ mới nhận tro cốt của Lục Xuân Thảo, thuận tiện ngóng tình hình cả nhà Lưu Hồng Linh.

 

Hà Kiến Quân tuyên án t.ử hình, cuối tháng thi hành án.

 

Lưu Hồng Linh phán bảy năm tù. Tội danh nghiêm trọng, nghi ngờ thông đồng với địch, nhưng bởi vì ả gây tổn thất quá lớn nên mới chỉ phán bảy năm, nếu cũng sẽ là t.ử hình.

 

Lưu Hồng Ba cưỡng h.i.ế.p phụ nữ, phán t.ử hình, cuối tháng sẽ cùng Hà Kiến Quân pháp trường "ăn kẹo đồng".

 

Lưu Hồng Đào chiếm đoạt công lao của khác, phán 5 năm tù.

 

(Mức án là do tác giả tự ước lượng bừa, tác giả hiểu rõ luật pháp thời đó lắm, đừng quá soi mói nhé).

 

Lục Xuân Thảo c.h.ế.t, Lưu Hồng Ba cũng sắp "tèo", còn Lưu Hồng Linh và Lưu Hồng Đào, tù nghỉ ngơi 5 năm, 7 năm thì ngoài cũng coi như phế bỏ.

 

Kết cục tin rằng nguyên chắc chắn sẽ hài lòng.

 

Tro cốt của Lục Xuân Thảo họ chôn ở nghĩa trang công cộng, cũng tùy tiện tìm cái mương thối nào đó đổ , dù cũng là con gái ruột của Lục Đắc Thắng, ông già chắc chắn sẽ tế bái.

 

Khi hai đến nông trường thì trời gần trưa, các hộ gia đình đều đang nấu cơm. Bếp lò cửa nhà Lục Đắc Thắng đỏ lửa, thì đang ở bên nhà Viên Tuệ Lan đối diện.

 

Viên Tuệ Lan giờ luôn thần thái rạng rỡ, cho dù đến nông trường lao động, tinh thần bà vẫn . Viên Tuệ Lan của giờ phút giống như quả cà tím sương muối đánh, ủ rũ dựa ghế, sắc mặt xám ngoét, môi còn chút huyết sắc, trong tay vẫn nắm chặt một phong thư.

 

Lâm Mạn Vân đang nấu cơm bên ngoài. Tuy rằng bà đến trường cán bộ cải tạo nhưng tiền lương vẫn phát như thường lệ, cho nên cuộc sống cũng đến nỗi nào.

 

Hôm nay tâm trạng bà , mấy món mặn, hấp một đĩa lạp xưởng, còn dùng hành tăm (dã hành) xào một đĩa thịt gác bếp. Mùi thơm bay trong phòng, câu dẫn Lục Đắc Thắng chảy cả nước miếng.

 

Mẹ kiếp, thịt gác bếp và trứng gà trong nhà đều ăn hết , ông chỉ thể xào hành tăm ăn . Ngửi thì thơm đấy, nhưng ăn thì khô khốc, khó ăn c.h.ế.t.

 

"Lão Lục, ăn cùng ?"

 

Lâm Mạn Vân xào xong thức ăn, ân cần hỏi han.

 

Tâm tư tái hôn với Lục Đắc Thắng của bà vẫn bao giờ tắt.

 

Trong thời gian ở nông trường , bà nếm trải đủ thói đời nóng lạnh, nhân tình ấm lạnh. Trước khi bà còn là phu nhân Tư lệnh, ai ai cũng đến nịnh bợ. Hiện tại chẳng ai thèm ngó ngàng, ngay cả nhà đẻ cũng chỉ danh lợi.

 

nhà đẻ mới liên lụy, nhưng khi bà chịu khổ chịu tội ở nông trường, nhà đẻ một đến thăm, thậm chí ngay cả một bức thư cũng . Bà thư về nhà đẻ, hy vọng thể gửi chút đồ ăn tới, nhưng tin tức như đá chìm đáy biển, đến giờ vẫn hồi âm.

 

Lâm Mạn Vân từ bỏ ý định, gọi điện thoại cho cha . Gọi thì máy đấy, nhưng chẳng chút kiên nhẫn nào để , chỉ bảo: "Sau đừng thư về nhà nữa. Anh trai mày vì mày mà hại cải tạo, tao với cha mày đường đều dám ngẩng đầu lên. Mày xem mày ngu , chỗ dựa sẵn thì ôm cho chặt, cứ nhất quyết đòi ly hôn với Lục Đắc Thắng, bây giờ mày lòng ?"

 

Mẹ bà xong liền tuyệt tình cúp điện thoại.

 

Lâm Mạn Vân nguội lạnh cõi lòng. Mấy năm nay bà giúp đỡ nhà đẻ nhiều như , còn trai liên lụy đến nông trường chịu khổ, kết quả ngược còn oán trách. Thật đúng là một lũ sói mắt trắng nuôi quen!

 

Thấy rõ bộ mặt thật của nhà đẻ, Lâm Mạn Vân càng thêm cảm nhận cái của Lục Đắc Thắng. Thậm chí bà cảm thấy, ngay cả Lục Dã và Nguyễn Thất Thất còn hơn nhà đẻ của bà một chút.

 

Cho nên, bà nhân lúc thiên thời địa lợi, dùng sự ôn nhu săn sóc để cảm hóa Lục Đắc Thắng, tranh thủ tết sẽ tái hôn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-188-ke-chet-thi-chet-ke-ngoi-tu-thi-ngoi-tu.html.]

Lâm Mạn Vân vẫn tự tin, rốt cuộc năm đó Lục Đắc Thắng chính là sự ôn nhu săn sóc của bà bắt tù binh, tin tưởng hiện tại cũng sẽ thành công như thế.

 

Lục Đắc Thắng cảnh giác lùi về vài bước, quyết đoán đầu , thèm những món ăn ngon lành , lạnh lùng : "Làm ơn gọi là đồng chí Lục Đắc Thắng, đừng dính dính nhớp nháp, bại hoại thanh danh của ông đây!"

 

"Lão Lục, là em sai , em dập đầu tạ với còn ? Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, chúng vợ chồng hơn hai mươi năm, còn Giải Phóng và Viện Triều hai đứa con trai, thật sự tuyệt tình như ?"

 

Lâm Mạn Vân ai oán ông, bộ dáng ủy khuất cầu đáng thương vô cùng.

 

"Giải Phóng và Viện Triều đều cho hỏng . Được , đừng hát tuồng mặt ông đây nữa, ông đây ăn cái bài của cô . Cái gì mà một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, ông đây chỉ tin một ngày phản bội, cả đời là kẻ thù. Ở chiến trường, kẻ từng đ.â.m d.a.o lưng thì tuyệt đối thể tin tưởng nữa!"

 

Không nhắc đến Giải Phóng và Viện Triều thì thôi, nhắc đến là Lục Đắc Thắng đầy một bụng lửa giận.

 

Ông hùng một đời, đ.á.n.h giặc bao giờ sợ khổ sợ c.h.ế.t. Có mắng ông ngu, mắng ông lỗ mãng, nhưng từng ai mắng ông hèn. Vậy mà ông hai đứa con trai hèn nhát rụt đầu rụt cổ, mặt mũi già nua của ông đều hai thằng phế vật mất hết sạch!

 

Lâm Mạn Vân còn cố sống cố c.h.ế.t nặn một giọt nước mắt. Có lẽ do tuổi tác lớn, hoa tàn ít bướm, nước mắt còn dồi dào như hồi trẻ bao nhiêu thì , hiện tại nặn một giọt nước mắt tốn bao nhiêu công sức.

 

Giọt nước mắt treo lông mi, ướt át chực chờ rơi, nhưng cũng chẳng bao nhiêu hiệu quả khiến thương xót.

 

Rốt cuộc bà già , việc ở nông trường nhiều ngày như , dãi nắng dầm mưa, hiện tại bà đen gầy già, giọt nước mắt ngược càng vẻ buồn .

 

Nghe xong những lời nhẫn tâm vô tình của Lục Đắc Thắng, giọt nước mắt của Lâm Mạn Vân càng thêm nực . Vở tuồng diễn nổi nữa, đành hậm hực bỏ qua.

 

Viên Tuệ Lan thần sắc tro tàn, phảng phất như thấy bọn họ đấu võ mồm, ngay cả mắt cũng chớp lấy một cái.

 

Nếu là đổi , bà nhất định châm chọc mỉa mai vài câu.

 

Nhìn thấy bộ dáng t.ử khí trầm trầm của bà, trong lòng Lục Đắc Thắng cũng hụt hẫng, liền hỏi: "Hòa Bình cái gì trong thư thế? Con bé đang học ở Bắc Kinh , xảy chuyện gì ?"

 

Bức thư là do ông mang về, gửi là Mạc Hòa Bình - Đại học Bắc Kinh, chính là con gái của Viên Tuệ Lan và Mạc Gió Thu.

 

Mạc Hòa Bình lớn lên xinh , học tập cũng giỏi, miệng mồm ngọt ngào, nhiều bậc cha chú trong đại viện đều thích cô bé. Lục Đắc Thắng cũng một đứa con gái như , đáng tiếc con gái ông là Lục Xuân Thảo, cùng Mạc Hòa Bình chẳng khác nào quả cà tím hầm nhừ đặt cạnh quả dưa chuột mọng nước.

 

Viên Tuệ Lan khi xem bức thư liền biến thành như bây giờ, cũng trong thư cái gì.

 

Lục Đắc Thắng lo lắng là Mạc Hòa Bình xảy chuyện. Ông một thời gian Bắc Kinh, nhưng ngoài đó yên , đặc biệt là đám học sinh trẻ tuổi đầu óc xúc động, dễ dàng kích động. Con bé Mạc Hòa Bình đừng chuyện hồ đồ gì đấy nhé.

 

Viên Tuệ Lan lúc mới phản ứng, bà đưa tờ giấy thư cho Lục Đắc Thắng, bảo ông tự xem.

 

"Chữ nghĩa đều nhận cả chứ?"

 

Bà còn hỏi thêm một câu.

 

"Ông đây còn báo cáo đấy, bà đừng mắt ch.ó coi thường khác!"

 

Lục Đắc Thắng tức giận đáp trả một câu, về phòng lấy kính viễn thị, bắt đầu thư.

 

Chữ bằng bút máy của Mạc Hòa Bình tú khí, là nét chữ nhỏ nhắn xinh . Mở đầu đều là mấy lời hỏi thăm việc nhà, Lục Đắc Thắng lướt nhanh qua, rốt cuộc cũng thấy trọng điểm của bức thư, sắc mặt ông cũng ngày càng khó coi.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

"Con bé Hòa Bình học hành đến mụ mẫm đầu óc hả? Thư do khác bắt chước chữ nó đấy chứ?"

 

Lục Đắc Thắng đen mặt hỏi, trong lòng nghẹn một bụng lửa giận.

 

 

Loading...