Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 238: Chúc mừng đoán đúng rồi, tôi chính là chơi cổ trùngTác giả: Tài Thần Thiên Kim
Cập nhật lúc: 2025-12-09 14:07:46
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyễn Thất Thất hỏi thêm vài chuyện khác, Trịnh Tĩnh Vân cái gì cũng , chỉ đúng giờ nhét giấy hốc cây, mỗi nhét xong đều năm đồng thù lao, ngoài mù tịt.
Người phụ nữ ở Bắc Đại Hoang bốn năm, ba năm đầu còn thành thật việc, cô đường tắt, leo lên một con em cán bộ cao cấp từ Bắc Kinh, việc nặng cần , còn ăn ngon uống , sống thập phần tiêu dao.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, tên con ông cháu cha tháng sáu về thành phố. Trịnh Tĩnh Vân mất chỗ dựa trở về vạch xuất phát. cô ăn sung mặc sướng một năm, nuôi đến kiều thịt quý, còn chịu nổi cảnh lao động vất vả mỗi ngày, liền bắt đầu giả bệnh.
Trong tay cô còn chút tiền, đối phó qua một tháng. Khi tiền sắp tiêu hết, Trịnh Tĩnh Vân đang rầu rĩ thì kẻ thần bí xuất hiện, cho cô một khoản tiền, còn hứa hẹn thể giúp cô đại học.
Trên trời rơi xuống cái bánh nhân thịt lớn như , Trịnh Tĩnh Vân cũng do dự lâu liền đồng ý.
“ hại , chỉ rời khỏi Bắc Đại Hoang, nơi đó chỗ cho ở, thật sự chịu nổi…”
Trịnh Tĩnh Vân lóc biện giải cho , cô cảm thấy mấy tờ giấy căn bản thể gây tổn hại gì cho Nguyễn Thất Thất.
Nguyễn Thất Thất lấy từ trong gian một viên cam thảo phiến. Thứ cực kỳ khó ăn, hồi nhỏ cô sợ nhất là ăn cái , t.h.u.ố.c còn dính cổ họng, mắc ở đó lửng lơ, còn khó chịu hơn uống t.h.u.ố.c độc.
Nhét cam thảo phiến miệng Trịnh Tĩnh Vân, mùi vị chua hăng khiến cô theo bản năng nhổ .
Cái đầu ướt sũng nước của Vòng Bạc nhỏ lù lù xuất hiện ngay bên miệng cô , sợ tới mức cô ngậm chặt miệng, ngạnh sinh sinh nuốt viên cam thảo xuống, trong lòng bất .
“Yên tâm, t.h.u.ố.c độc . Nghe qua Tương Tây cản thi ?”
Nguyễn Thất Thất ngữ khí ôn hòa, bắt đầu tán gẫu chuyện nhà với cô .
Trịnh Tĩnh Vân gật gật đầu, quê quán cô chính là ở bên đó, thể ?
“Cô ăn cái liên quan đến cản thi. Cô nếu cản thi, chắc chắn cũng một đặc sản khác của Tương Tây chứ?”
Nguyễn Thất Thất tủm tỉm hỏi.
Mặt Trịnh Tĩnh Vân trắng bệch. Viên cam thảo nuốt phảng phất như mọc chân, chạy tới chạy lui trong bụng cô .
“Chúc mừng cô đoán đúng , thứ cô ăn chính là cổ trùng, một cái tên êm tai, gọi là ‘Yêu em một vạn năm’. Vì gọi tên ? dùng biện pháp tu từ quá thôi, ý là cái cổ trùng thể theo cô cả đời, cho đến khi cô tắt thở. Cô cũng cần quá sợ hãi, cổ trùng của tính tình , cơ thể cô sẽ cảm giác gì, chỉ là thời gian dài, mặt sẽ giống như cóc ghẻ, mọc đầy mụn sần sùi, còn chứa đầy mủ, tí tách chảy xuống…”
Nguyễn Thất Thất khiếu kể chuyện, đến sinh động như thật.
Trong đầu Trịnh Tĩnh Vân hiện lên hình ảnh mặt mọc đầy mụn ghẻ, còn chảy mủ tanh tưởi…
Không cần!
Cô thà c.h.ế.t còn hơn!
“ , đều , bảo gì cái đó, cầu xin cho t.h.u.ố.c giải!”
Trịnh Tĩnh Vân đầu hàng, lóc tỏ lòng trung thành.
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn lời, bảo đảm cô bình an, nếu …”
Nguyễn Thất Thất bỏ lửng câu , mặt một mảnh băng hàn.
Thân thể Trịnh Tĩnh Vân run như cái sàng, một nửa là lạnh, một nửa là sợ. Cô một nữa cam đoan sẽ lời: “Cậu bảo hướng đông, tuyệt đối hướng tây!”
“Về , cứ cư xử như bình thường!”
“Đã !”
Trịnh Tĩnh Vân thở phào nhẹ nhõm, cô sờ sờ mặt, láng mịn, mọc mụn, khỏi an tâm ít. Chỉ cần cô lời, dỗ Nguyễn Thất Thất vui vẻ, chừng sẽ tố giác !
Chờ Trịnh Tĩnh Vân , Nguyễn Thất Thất lúc mới chậm rãi xuống lầu. Khi qua cửa sân thượng, cô liếc mắt sang bên , chỗ đó một cây ngô đồng cao lớn.
Thượng Quan Thanh đang ở cây, che giấu , bình thường tuyệt đối phát hiện .
Nguyễn Thất Thất cũng vạch trần, coi như thấy, trực tiếp xuống lầu.
Trên cây, Thượng Quan Thanh tò mò về phận của Nguyễn Thất Thất. Trước khi tới học, lãnh đạo với cô rằng trong lớp một nhân vật lợi hại như .
Bất quá cô thể khẳng định, Nguyễn Thất Thất là bạn địch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-238-chuc-mung-doan-dung-roi-toi-chinh-la-choi-co-trungtac-gia-tai-than-thien-kim.html.]
Vừa Nguyễn Thất Thất phát hiện cô nhưng vạch trần, hiển nhiên phận của cô.
Trên sân thượng vẫn còn , là Hà Ái Hồng đang sợ đến mềm nhũn chân. Qua hồi lâu, cô mới miễn cưỡng dậy nổi, vịn tường dịch từng bước một. Mồ hôi lạnh lưng gió thổi khô, dính sát da thịt, lạnh hơn cả băng.
Lúc Hà Ái Hồng lạnh sợ, hối hận kịp. Sớm Nguyễn Thất Thất là chơi cổ trùng, cô tội gì đắc tội với nữ ma đầu ?
Cô sờ sờ cổ họng, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, Nguyễn Thất Thất sẽ cũng hạ cổ cho cô chứ?
Còn mấy con rắn , Nguyễn Thất Thất khẳng định giấu ở trong ký túc xá. Đó chính là rắn cạp nong kịch độc a! Cứ nghĩ đến việc mỗi ngày đều bạn với mấy con rắn độc, thậm chí thể lúc cô ngủ, rắn độc sẽ bò lên giường…
Hà Ái Hồng dám nghĩ tiếp. Cô như du hồn trở về ký túc xá, tâm tư cáo trạng biến mất.
Nhẹ nhàng đẩy cửa , cô rón rén về phía giường.
“Nửa đêm nửa hôm trộm đấy ?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Giọng Nguyễn Thất Thất vang lên bên tai, tóc gáy Hà Ái Hồng dựng cả lên, há to miệng định hét thì một nùi khăn tay chặn .
“Ngủ!”
Nguyễn Thất Thất ghét bỏ trừng mắt một cái, leo lên giường ngủ.
Hà Ái Hồng mất hơn nửa ngày hồn mới về xác, cô run rẩy tay rút khăn tay , lau nước mắt, lúc mới lên giường ngủ.
Hùng tâm tráng chí lúc khai giảng giờ phút tan thành mây khói. Nguyện vọng lớn nhất của cô hiện tại chính là bình an vượt qua hai năm đại học, an về nhà!
Thượng Quan Thanh cũng trở , động tác của cô nhẹ, giống như u linh, một tiếng động leo lên giường.
Sáng hôm , đúng 6 giờ, loa phát thanh vang lên tiếng hát, ký túc xá trở nên dị thường bận rộn.
Ngày thường tích cực nhất là Hà Ái Hồng, hôm nay dậy nổi, cô sốt cao, liệt giường luôn.
“… dậy vệ sinh…”
Đầu óc Hà Ái Hồng sốt đến mơ hồ, còn tưởng rằng hiện tại là buổi chiều, giãy giụa dậy vệ sinh, Nguyễn Thất Thất đè xuống, lạnh lùng : “Nằm im!”
Hà Ái Hồng đang mê sảng, ai cũng lọt, nhưng duy độc giọng Nguyễn Thất Thất thì lập tức trở nên ngoan ngoãn, im thin thít, đến thở cũng trở nên cẩn thận.
Thượng Quan Thanh thấy , trong mắt hiện lên ý .
Buổi sáng là bốn tiết học, buổi trưa còn vệ sinh. Thượng Quan Thanh phân công nhiệm vụ cho từng , trừ Hà Ái Hồng.
Ký túc xá ngày nào cũng quét tước nên cũng bẩn, đồng tâm hiệp lực nửa giờ là xong. Khó nhất chính là gấp chăn, trường học yêu cầu gấp chăn thành khối đậu phụ kiểu quân đội, vuông vức, góc cạnh.
Nguyễn Thất Thất thì chịu c.h.ế.t, cô bao giờ gấp chăn, sáng dậy tung chăn là xong, căn bản cần gấp.
Thượng Quan Thanh và Trịnh Tĩnh Vân gấp nhất. Hà Ái Hồng cũng gấp, bất quá cô cơ hội thể hiện, đang sốt mê man.
Từ Nhị Phượng và Lý Ngọc Cầm học vài phút liền , gấp cũng dáng, duy độc Nguyễn Thất Thất học mãi , tức đến nỗi cô chỉ xé nát cái chăn.
“Để tớ gấp cho.”
Trịnh Tĩnh Vân dịch gần, vuốt m.ô.n.g ngựa, nhưng Thượng Quan Thanh giành , cô hậm hực lui xuống.
Thượng Quan Thanh động tác nhanh nhẹn, nhoáng cái gấp xong.
“Ngủ , còn ngủ nửa tiếng đấy!”
Thượng Quan Thanh xem đồng hồ đeo tay, leo lên giường ngủ.
Mọi đều cẩn thận dịch cái chăn đậu phụ khô sang một bên, dùng áo khoác đắp tạm, miễn cho ảnh hưởng đến việc kiểm tra lúc chập tối.
Lại một tuần trôi qua, trong ký túc xá Hà Ái Hồng là đổi lớn nhất, trở nên trầm mặc ít lời, cũng giở giọng quan, ngược so với dễ ưa hơn ít.
Trịnh Tĩnh Vân cũng đến lúc nhét giấy hốc cây, Nguyễn Thất Thất cho cô ——
“Nguyễn Thất Thất cực kỳ tham tài, cho cô một đồng, cô giúp giặt quần áo cả tuần, cả quần lót cũng giặt. Thật cô cũng chẳng thiếu một đồng, nhưng tham lam, lẽ liên quan cực lớn đến xuất nông thôn của cô , tiền tài mới thể mang cho cô cảm giác an .”