Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 265: Hạ Đào vụng về
Cập nhật lúc: 2025-12-09 14:14:08
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sự xuất hiện của Hạ Đào gây một cơn chấn động nhỏ trong lớp học. Lớp Tự động hóa Điện vốn dĩ dương thịnh âm suy, nữ sinh thuộc hàng hiếm khó tìm. Trước còn sáu , nhưng khi Trịnh Tĩnh Vân xảy chuyện, chỉ còn năm.
Trong năm nữ sinh , Nguyễn Thất Thất và Lý Ngọc Cầm đều kết hôn. Hà Ái Hồng thì một lòng chỉ quan. Thượng Quan Thanh thì lạnh lùng cao ngạo, khí trường mạnh hơn cả đám nam sinh trong lớp cộng , chẳng ai dám bén mảng tới gần.
Còn Từ Nhị Phượng thì ít khi giao tiếp với nam sinh, lao động cũng chẳng bao giờ chung nhóm với con trai, phần xa cách.
Giờ đây, sự xuất hiện của một Hạ Đào với vẻ ngoài ngọt ngào, tính cách hoạt bát hướng ngoại khiến đám nam sinh trong lớp sướng rơn. Chỉ bốn tiết học buổi chiều, Hạ Đào nhanh chóng hòa nhập với các bạn nam.
“Bạn Hạ, bỏ lỡ ít bài, chỗ vở ghi chép cho mượn đấy!”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Bạn Hạ, chỗ nào hiểu cứ hỏi tớ, tớ gì sẽ hết!”
Giờ chơi, mấy nam sinh vây quanh Hạ Đào, tỏ vô cùng ân cần.
“Cảm ơn các , tớ đang lo theo kịp chương trình học đây!”
“Sau chắc phiền các nhiều, tớ quả thực nhiều chỗ hiểu.”
Hạ Đào lên càng thêm ngọt ngào. Cô từ chối ý của bất kỳ nam sinh nào, thể là khéo léo chu , khiến ai nấy đều cảm thấy cô thiện cảm với .
Nhìn Hạ Đào đám con trai vây quanh như vây trăng, Hà Ái Hồng nhíu mày ngày càng chặt. Cuối cùng nhịn , cô dậy hô to: “Sắp lớp , mau về chỗ !”
Đám nam sinh đành lưu luyến rời , nhưng vẫn quên xun xoe: “Bạn Hạ, tan học tớ dẫn nhà ăn nhé, chắc đường nhỉ?”
“Bạn Lý Vĩ, sẽ dẫn bạn Hạ nhà ăn!”
Giọng Hà Ái Hồng nghiêm túc.
Lý Vĩ hậm hực ngậm miệng, trong lòng thầm mắng Hà Ái Hồng lo chuyện bao đồng, nhưng cũng dám cãi . Dù Hà Ái Hồng cũng là Đảng viên, thì , cãi với cô chỉ tổ phê bình.
Hạ Đào mỉm ngọt ngào với , khẩu hình miệng tiếng: “Cảm ơn nha!”
Tâm trạng đang ỉu xìu của Lý Vĩ lập tức bừng sáng, nhe răng ngây ngô, càng thêm chắc chắn Hạ Đào ý với . Cuối tuần nhất định rủ Hạ Đào công viên chèo thuyền.
Hà Ái Hồng thấy những động tác nhỏ của hai , mày nhíu chặt thành một đường thẳng, quyết định sẽ chuyện nghiêm túc với Hạ Đào.
Cô là Bí thư chi đoàn lớp, ở cùng phòng với Hạ Đào. Dù trưởng phòng, nhưng cô luôn tự đặt yêu cầu cho bản như một trưởng phòng, nên chuyện cô nhất định quản.
Kết thúc bốn tiết học buổi chiều, trời bên ngoài tối đen. Gió bấc gào thét, thổi mặt đau như d.a.o cắt.
“Lạnh quá, tớ uống bát canh nóng hổi.”
Lý Ngọc Cầm ngại gió lạnh, bảo Từ Nhị Phượng dìu giật lùi.
“Đi nhanh lên, chậm là hết canh đấy!”
Từ Nhị Phượng rảo bước nhanh hơn. Cô nàng cũng uống một bát canh xương hầm củ cải nóng hổi. Tuy củ cải nhiều xương ít, nhưng uống một bát canh nóng giữa mùa đông giá rét thế thì cả sẽ ấm sực lên, vô cùng thoải mái.
“Tới !”
Lý Ngọc Cầm , rụt cổ tiếp. Cô nàng thấy Hạ Đào phía , mặc bộ quần áo mỏng manh, thậm chí còn chẳng quàng khăn, cứ thế ngẩng cao đầu bước .
“Hạ Đào, mặc thế lạnh ?”
Lý Ngọc Cầm đuổi theo, sờ soạng cô , sờ quần, kêu lên đầy kinh ngạc.
Trời lạnh thế mà Hạ Đào vẫn mặc quần đơn, đến quần thu đông cũng mặc, áo cũng chẳng dày dặn gì. Lý Ngọc Cầm hận thể quấn cả cái chăn bông mười cân lên , nếu chỉ mặc thế chắc cô nàng c.h.ế.t cóng mất.
“Không lạnh, tớ quen !”
Hạ Đào , trông tinh thần, quả thực là sợ lạnh.
“Tớ sợ lạnh nhất, mặc bao nhiêu cũng thấy lạnh. Ở nhà tớ chỉ lì bếp lò thôi. Cậu , tớ hâm mộ cái giường sưởi của miền Bắc lắm, ngủ giường sưởi ấm áp, nghĩ thôi thấy sướng .”
Lý Ngọc Cầm thở dài. Ở nhà còn thể đốt lửa sưởi ấm, tối ngủ còn ôm chồng, ở trường thì chỉ thể ngủ một chiếc giường lạnh lẽo. Cô nàng dùng tận ba cái túi chườm nóng mà vẫn thấy lạnh, sáng dậy trong chăn cứ lạnh ngắt.
“Tớ thấy khí huyết đầy đủ lắm mà, sợ lạnh thế?”
Hạ Đào trêu chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-265-ha-dao-vung-ve.html.]
“Tớ là thùng sơn đỏ mã rã đám thôi. Chồng tớ bảo, bề ngoài tớ thì tưởng thể tay bắt giặc, thực tế thì đến con chuột cũng đ.á.n.h c.h.ế.t nổi, chẳng tích sự gì.”
Lý Ngọc Cầm nửa đùa nửa thật tự trào.
Mấy đến nhà ăn, mua mỗi một bát canh xương hầm củ cải nóng hổi. Một bát canh xuống bụng, cơ thể lập tức ấm áp hẳn lên.
“Cuối cùng cũng sống .”
Uống xong ngụm canh cuối cùng, Lý Ngọc Cầm thở dài đầy khoa trương.
Hạ Đào đối diện cô nàng, chỉ khẽ , cúi đầu tiếp tục uống canh. Cô dường như thích món canh lắm, cứ nhấp từng ngụm nhỏ, uống mãi mà vẫn còn thừa khá nhiều.
“Cậu thích uống canh ?” Nguyễn Thất Thất hỏi.
“Thích chứ, chỉ là họ cho nhiều quá.”
Hạ Đào giải thích. Để chứng minh thích uống canh, cô tăng tốc độ, nhanh uống hết bát canh.
Nguyễn Thất Thất cô một cái dậy lấy cơm.
Đậu phụ nhồi thịt, thịt xông khói xào ớt trắng, rau cải xào, thêm ba lạng cơm, đầy ắp một hộp cơm. Hạ Đào cũng lấy cơm xong, nộm rong biển thái sợi và gà xào ớt, hai lạng cơm.
“Trời lạnh thế mà ăn nộm rong biển ? Cậu sợ đau bụng ?”
Lý Ngọc Cầm thấy lạ lùng vô cùng. Trời lạnh thì ăn đồ nóng hổi chứ, đồ nộm ăn mùa hè mới .
“Tớ thích ăn mà.”
Hạ Đào kiên nhẫn giải thích, gắp một đũa lớn rong biển bỏ miệng, ăn gật đầu, còn lấy tay che miệng, vẻ mặt đầy hưởng thụ. Hiển nhiên cô thực sự thích ăn nộm rong biển.
Nguyễn Thất Thất nheo mắt. Động tác che miệng nhắm mắt giống hệt mấy cô "thánh ăn" Nhật Bản. Con gái bên đó hình như đều ăn kiểu , nhai che miệng, còn híp mắt vẻ hưởng thụ, như thể đang ăn sơn hào hải vị .
Lại thêm chuyện Hạ Đào sợ lạnh, thích uống canh nóng, mùa đông ăn nộm rong biển... Mọi chi tiết đều trùng khớp với đặc điểm của Nhật.
Chẳng lẽ là do gia tộc Kikuya phái tới?
biểu hiện thế cũng quá vụng về . Bùi Xa gia tộc Kikuya là gia tộc Ninja truyền thừa trăm năm, tổ chức điệp viên khét tiếng "Mai Cơ Quan" cũng ít của gia tộc . Một gia tộc lợi hại như , chẳng lẽ nào phái cũng đều vụng về thế ?
Nguyễn Thất Thất chút chắc chắn, quyết định lát nữa sẽ gọi điện cho bé Mãn, bảo bé đến ngửi thử xem .
Ăn cơm xong, cùng về ký túc xá. Gió ngớt, Nguyễn Thất Thất nghĩ ngợi một chút lấy khẩu trang trong túi đeo .
“Vừa nãy gió to đeo, giờ gió nhỏ đeo .” Lý Ngọc Cầm trêu.
“Tớ dị ứng phấn hoa, nãy đeo thấy khó chịu.”
Nguyễn Thất Thất nghiêm túc giải thích.
“Mùa đông cũng phấn hoa ?” Hạ Đào ngây thơ hỏi.
“Bốn mùa đều , mùa đông ít hơn chút, mùa xuân và mùa thu là nhiều nhất.” Nguyễn Thất Thất .
“Dị ứng phấn hoa khó chịu lắm hả?” Giọng Hạ Đào đầy vẻ quan tâm.
“Khó chịu c.h.ế.t luôn, thở nổi chứ. Có năm mùa xuân tớ leo núi, suýt chút nữa c.h.ế.t núi.”
Nguyễn Thất Thất nghiêm trọng.
“Đáng sợ quá, chắc thể leo núi nhỉ?”
Hạ Đào càng tỏ quan tâm hơn.
“Chỉ cần đeo khẩu trang là .”
Giọng Nguyễn Thất Thất tùy ý.
“Vậy thì , phong cảnh núi như , nếu thể leo núi thì tiếc lắm!”
Hạ Đào vỗ vỗ ngực, biểu hiện còn vui mừng hơn cả Nguyễn Thất Thất.