Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 310: Nỗi đau trong lòng Mạc Gió Thu
Cập nhật lúc: 2025-12-09 16:11:23
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyễn Thất Thất khách sáo mà nhận lấy, còn : “Tích cóp nhiều chút , bằng cháu ăn chút gì, các chú cũng tiền mua!”
“Cái đó thì thể, đồ ăn vặt cho trẻ con vẫn mua nổi chứ.”
Hai em đồng thanh, cảm thấy Nguyễn Thất Thất coi thường .
Nói thế nào bọn họ cũng là trưởng thành lập công hạng nhì , chút đồ ăn vặt cho cháu thể mua nổi?
Nguyễn Thất Thất cũng chỉ là đùa. Nàng liếc mắt đôi giày da chân Lục Giải Phóng, tâm tư động, hỏi: “Gặp Hứa Lệ Na ?”
Nàng nhớ rõ đối tượng cũ của Lục Giải Phóng là Hứa Lệ Na, hiện tại đang nhân viên bán hàng ở quầy giày dép.
“Gặp , em chọn nửa giờ, còn ghi sổ ý kiến của cô một cái đ.á.n.h giá kém!”
Lục Giải Phóng đặc biệt đắc ý khoe khoang, coi như cũng trút nỗi nghẹn khuất suốt nửa năm qua. Nhìn thấy bộ dáng giận mà dám gì của Hứa Lệ Na, trong lòng thống khoái miễn bàn.
“Em cũng chọn nửa giờ, thêm cái đ.á.n.h giá kém nữa.”
Lục Viện Triều đắc ý lắc lư đầu, khẳng định là bám sát bước chân của trai.
Hứa Lệ Na, đàn bà mắt ch.ó coi thường khác, cư nhiên dám đá trai , cục tức nuốt trôi!
“Các chú chỉ thế thôi ?” Nguyễn Thất Thất hỏi.
“Thế còn đủ ? Chị dâu, chị thấy mặt mũi Hứa Lệ Na , còn khó coi hơn ăn phân, còn nén giận phục vụ, thống khoái lắm!”
Lục Giải Phóng hiện tại cảm giác còn sướng hơn ăn nhân sâm quả.
Lục Viện Triều gật gật đầu, cũng cảm thấy đặc biệt hả giận.
Nguyễn Thất Thất khẽ thở dài, hai cái tên ngốc , xuẩn đến mức chơi cũng cách.
May mắn di truyền vận may của Lục Đắc Thắng, nếu chỉ sợ đến sống sót cũng khó!
“Nói với các chú chuyện , dì Lâm ở nông trường biểu hiện thật , việc tích cực, còn xin nghỉ. Lúc các chú thăm bà , nhớ khuyên nhủ cho , đừng để bà cứ kéo chân các chú mãi. Nếu bà kéo chân , các chú cầm chắc cái huân chương hạng nhất .”
Nguyễn Thất Thất quang minh chính đại mà mách lẻo, châm ngòi tình mẫu t.ử của bọn họ.
“Chúng em vốn dĩ hạng nhất á?”
Hai em mắt đều trợn tròn, niềm vui sướng mặt nháy mắt đình trệ.
Công trạng hạng nhất và hạng nhì tuy rằng chỉ kém một chữ, nhưng khác biệt vẫn là lớn. Nếu là bọn họ cầm hạng nhất, trực tiếp là thể đề bạt lên sĩ quan.
Ông trời đem cơ hội thăng chức đưa đến mặt, thế mà bà cố gắng của bọn họ đẩy !
Hai em trong lòng đều nghĩ như , đối với Lâm Mạn Vân sinh ít oán khí.
Người khác đều thể hảo hảo cải tạo, vì cái gì bọn họ ?
“Hai chú đều suýt nữa thì c.h.ế.t, hạng nhất? bởi vì giác ngộ của dì Lâm quá thấp, tổ chức cảm thấy các chú còn cần rèn luyện ở mức độ sâu hơn, liền cho cái hạng nhì. Cũng khó trách tổ chức quyết định như , thật sự là của các chú…… Haizz…… Các chú nông trường sẽ .”
Nguyễn Thất Thất thôi, biểu tình một lời khó hết, t.h.u.ố.c nhỏ mắt tra đến tận trời. Hai em một chút cũng hoài nghi, bọn họ đều cùng chị dâu sinh t.ử , chị dâu khẳng định sẽ lừa bọn họ.
Công trạng hạng nhất tới tay bay mất, hai em trong lòng đau như d.a.o cắt, sắc mặt so với còn khó coi hơn.
“Ăn cơm!”
Lục Đắc Thắng gọi , thấy hai em ngây ngốc đó liền mỗi thưởng một cái tát, quát: “Điếc ? Phản ứng chậm như , lên chiến trường thì ? Viên đạn của địch b.ắ.n tới mắt mà cũng trốn, với cái dạng ngốc của chúng mày, tấm gương cho cháu tao?”
“Nghe thấy !”
Hai em ôm đầu, cùng kêu lên rống to.
Vốn dĩ bọn họ còn hỏi ông già xem chuyện công trạng hạng nhất thật , nhưng đầu vỗ đến ong ong, việc cũng liền quên béng mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-310-noi-dau-trong-long-mac-gio-thu.html.]
Tay nghề của Tiểu Đoạn , món ăn Hồ Nam chính tông, ngon đưa cơm. Nguyễn Thất Thất ăn uống mở rộng, ăn hết ba bát cơm đầy.
Ăn cơm xong, Mạc Gió Thu nhịn khoe với Nguyễn Thất Thất cái chén sứ ông mới đào mấy hôm , còn cố ý chạy về nhà lấy sang.
“Tuyệt đối là gốm Định Diêu, chỉ tốn hai đồng bạc, nhặt món hời lớn.”
Mạc Gió Thu đưa qua cái chén sứ, sắc trắng như ngọc, chỉ bề ngoài liền vật phàm.
“Cái đúng là món hời lớn, chú Mạc thích sưu tầm đồ cổ ạ?”
Nguyễn Thất Thất tuy rằng hiểu đồ cổ, nhưng nàng qua gốm Định Diêu là một trong năm lò gốm lớn thời Tống, cái chén bảo tồn hảo, nếu giữ đến vài thập niên , khẳng định thể bán giá trời.
“Ông chỉ thích cái trò , tiền lương tất cả đều tiêu mấy thứ đó.”
Lục Đắc Thắng ngữ khí thực ghét bỏ, tiền nhàn rỗi đó thà mua thịt ăn còn hơn, chả cái gì thực tế bằng ăn trong bụng.
Mạc Gió Thu , lười tranh cãi với ông, mỗi sở thích giống .
Lục Đắc Thắng thích ăn thịt, ông thích sưu tầm văn vật. Niềm vui lớn nhất mỗi cuối tuần chính là dạo cửa hàng văn vật, thuận tiện xem thể nhặt của hời .
“Mấy thứ chú Mạc thu về đều là bảo bối, khẳng định là trong nghề.”
Nguyễn Thất Thất thập phần bội phục. Mạc Gió Thu quá nhiều thứ, cầm kỳ thi họa, hành quân đ.á.n.h giặc, thứ đều xuất sắc, giám định văn vật dáng vẻ cũng lợi hại, thật siêu!
“Nhà ông mở tiệm cầm đồ, thể trong nghề ?”
Lục Đắc Thắng ồn ào một câu. Nói xong ông liền ảo não, áy náy Mạc Gió Thu một cái.
Mạc Gió Thu bình tĩnh , gì, nhưng rõ ràng cảm xúc của ông trầm xuống ít. Trò chuyện vài phút , ông liền cầm chén sứ về nhà.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Lục Đắc Thắng dùng sức tự vỗ miệng một cái: “Cái miệng thối !”
“Bố, chú Mạc ạ?” Nguyễn Thất Thất quan tâm hỏi.
Trước nàng từng nhắc tới gia thế của Mạc Gió Thu, nhưng thể đoán , Mạc Gió Thu khẳng định là con nhà giàu. Trên ông toát sự văn nhã quý khí, còn kiến thức và tài hoa lợi hại như , gia đình bình thường thể bồi dưỡng .
“Haizz, ông nhớ nhà đấy!”
Lục Đắc Thắng thở dài, kể câu chuyện về Mạc Gió Thu, một câu chuyện tràn ngập bi t.h.ả.m và thù hận.
Nhà Mạc Gió Thu mở tiệm cầm đồ, nhiều thành phố trong tỉnh đều phân hiệu của Mạc gia. Thời gian dài, Mạc gia sưu tầm ít bảo bối. Cha của Mạc Gió Thu coi trọng nhất là một rương giáp cốt văn.
Trước mười chín tuổi, Mạc Gió Thu vẫn là một thiếu gia nhà giàu vô ưu vô lự, từ nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, học tập cực giỏi, phụ sự mong đợi của thi đỗ Đại học Kinh Thành. Lúc Mạc gia xảy chuyện, ông đang học ở Kinh Thành nên tránh một kiếp.
Phải đến khi trong tộc thông báo, ông mới trong nhà xảy chuyện. Chỉ trong một đêm, cha , chú bác, chị em, còn các cháu của ông, tất cả đều sát hại.
Nhà cũ của Mạc gia một mồi lửa đốt thành tro bụi, nhưng che giấu tội ác của bọn tiểu quỷ t.ử Nhật Bản.
Ngòi nổ là rương giáp cốt văn . Tiểu quỷ t.ử mua, Mạc gia chịu bán, còn mắng tiểu quỷ t.ử một trận tơi bời. Lại đúng lúc tiểu quỷ t.ử mới tiến thành Đàm Châu, g.i.ế.c gà dọa khỉ. Mạc gia ở thành Đàm Châu uy tín danh dự, địa vị thấp, liền trở thành oan hồn đao của bọn chúng.
Chỉ trong một đêm, Mạc Gió Thu trưởng thành. Sau khi an táng xong nhà, ông tiếp tục trở Kinh Thành học, nhưng lén lút tham gia cách mạng. Sau đó ông vùng ở địch doanh l..m t.ì.n.h báo, vì nhà của ông, còn ngàn vạn đồng bào tàn hại mà báo thù.
Mặc dù tiểu quỷ t.ử đuổi , nhưng nhà của ông vĩnh viễn thể trở . Đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Mạc Gió Thu, đến nay đều thể nguôi ngoai.
“Chú Mạc chắc sớm điên !”
Nguyễn Thất Thất thở dài. Mạc Gió Thu như vân đạm phong khinh, nhưng khả năng nội tâm sớm điên cuồng. Sự bình tĩnh lý trí bên ngoài chẳng qua chỉ là lớp vỏ bọc, tựa như một ngọn núi lửa đang ngủ say, một khi bùng nổ, hậu quả tất nhiên là hủy diệt hết thảy.
Bọn tiểu quỷ t.ử đáng giận, bức điên bao nhiêu Hoa Quốc !
Về đến nhà, Mạc Gió Thu trong thư phòng lẳng lặng hút thuốc. Ông ít hút thuốc, chỉ khi tâm trạng cực kỳ bực bội mới hút một điếu.
Trước mặt ông đặt một tấm ảnh chụp gia đình. Trong ảnh, khuôn mặt ông còn non nớt, ở phía cha , còn các chú bác, chị em, các cháu trai cháu gái, hơn hai mươi đặc biệt vui vẻ.
Đây là tấm ảnh chụp chung cả nhà khi ông nhập học đại học. Ông mang theo đến trường, khi nhớ nhà liền lấy xem. Đây cũng là tấm ảnh duy nhất còn giữ , những tấm ảnh khác đều tiểu quỷ t.ử thiêu hủy hết .
Mạc Gió Thu nhả vòng khói thuốc, nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh, lẩm bẩm : “Tiểu quỷ t.ử đuổi , nhận tin con hóa vàng gửi xuống ? Nếu nhận , thể về báo mộng cho con, với con một tiếng?”