kịp nghĩ kỹ,  đàn ông mặc vest đen, sắc mặt âm trầm  mắt  dần trở nên mờ nhạt. 
 
Rất lâu ,   : " thấy  vẫn còn phong độ chán." 
 
Tô Uyển ở bên cạnh  cẩn thận nhấp một ngụm rượu  phun “phụt” ngụm rượu ,  đó vươn tay giơ ngón cái về phía .
 
Thời Việt : "Sao, em còn  cả hai ?" 
 
: "Chỉ là hai..."
 
Tô Uyển bịt miệng  : “Uống  hai ly thôi mà   say bí tỉ , ha ha ha. Không còn sớm nữa, chúng  về thôi.”
 
Sau đó cô  cúi , nghiến răng nghiến lợi  nhỏ  tai : “Chị em ơi,  uống tí rượu  là cái gì cũng dám  hả? Cậu  thấy mặt tổng giám đốc Thời khó coi đến mức  thể nhỏ  nước  ?”
 
Dứt lời, cô  định kéo  .
 
Thời Việt  khẩy một tiếng: “Phó Kiêu, đưa  của  .”
 
Phó Kiêu đang  ngoài cửa bước , cũng  lạnh một tiếng: “Tô Uyển, ở nước ngoài em chơi vui vẻ ghê ha, còn kiếm luôn hai   mẫu cơ đấy. Anh uống đến mức xuất huyết  dày , còn em  sa đọa trong men say và vàng bạc đá quý.”
 
Nói xong,   kéo Tô Uyển .
 
 đối mặt với ánh mắt cầu cứu của Tô Uyển, lớn tiếng kêu lên: “Buông tiểu thư của  !”
 
Thời Việt cúi đầu: “Khương Oánh, em lo cho bản    .”
 
 chớp mắt một cái  lập tức nhắm tịt mắt . Ban đầu  định giả vờ ngủ,  ngờ một lúc   thật sự ngủ  .
 
Sáng hôm , khi  tỉnh dậy,   về nước.
 
Vẫn là căn biệt thự  ở ba năm đó. Thời Việt mặc áo ngủ lụa đen, tựa lưng  ghế sofa,   đang nghĩ gì.
 
Một lúc lâu ,  nhẹ nhàng  dậy chuẩn  rời .
 
Anh : “Khương Oánh,    cho em quá nhiều tiền  , nên em mới  thể dứt khoát  chút do dự chia tay ? Ba năm, chỉ một câu chia tay trong êm  là  thể kết thúc ?”
 
 sững ,  đó  tức giận.
 
Cái gì mà cho  quá nhiều tiền nên  mới  thể dứt khoát chia tay?
 
 , những năm qua, trong lòng Thời Việt, chẳng qua  chỉ ở bên  vì tiền mà thôi.
 
Vậy    chất vấn ?
 
Hơn nữa, chẳng  chia tay trong êm  vì  ?
 
Một cục tức nghẹn  trong lòng.
 
 ngẩng đầu, nở một nụ : “ . Tổng giám đốc Thời,   đấy,  và  vốn   duyên, tất cả đều nhờ  vung tiền.”
 
Nói xong,  xoay  sải bước rời . Lần , Thời Việt  ngăn cản.
 
Khi Tô Uyển tìm thấy ,  đang ở trong căn hộ mà chúng  cùng hợp tác mua.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-su-khong-danh-tran-chi-biet-danh-mat-trai-tim/chuong-4.html.]
Không chỉ     đưa về nước. 
 
Cả hai chúng  đều  quen với đồ ăn nước ngoài, ban đầu cũng định đợi Thời Việt đính hôn xong  mới về.
 
Thôi thì tiện thể gọi một đống đồ ăn ngoài về, cùng ở nhà xem phim.
 
Đã đến  thì an lòng thôi.
 
…
 
Còn bên , Thời Việt và Phó Kiêu   vô tâm vô phế như .
 
Thời Việt  ngờ rằng trong lòng Khương Oánh, mối quan hệ giữa họ cũng giống như mối quan hệ giữa Phó Kiêu và Tô Uyển.
 
Khi Phó Kiêu đến,   thấy Thời Việt đang rót rượu uống từng ly từng ly một. Tình cảnh đó cũng giống y   hồi .
 
Thế là với tư cách là  em ,   tiến đến vỗ vai Thời Việt, khuyên nhủ: “Anh Việt, nếu Khương Oánh  quyết tâm   , thì thôi bỏ . Kịp thời dừng lỗ, dưa hái xanh  ngọt.”
 
Thời Việt : “Không ngọt? Giải khát là  .”
 
Phó Kiêu cạn lời. Lúc  Thời Việt khuyên       như .
 
 dù    và Tô Uyển cũng là chia tay, còn  em của   thì  đá một cách trơ trọi,  chấp niệm sâu cũng là chuyện bình thường.
 
Thế là   tiếp tục khuyên nhủ: “Thật sự  cần thiết , thiếu gì phụ nữ.”
 
Thời Việt đặt ly rượu xuống. Trước mắt  lướt qua những ký ức ba năm đó.
 
“Cô   giống.”
 
Phó Kiêu tức đến mức bật : “Cũng là hai mắt một miệng,  gì mà  giống. Lúc   khuyên em,     . Anh cứ coi như đó là một nghiệt duyên .”
 
Thời Việt cầm chiếc áo khoác vứt  sofa,  dậy: “Nghiệt duyên cũng là duyên.”
 
…
 
Rất lâu , Phó Kiêu chửi tục một câu: “Mẹ kiếp.”
 
Đến lượt bản   thì là nghiệt duyên cũng là duyên, quả đắng cũng là quả ? Vậy còn chuyện   uống đến xuất huyết  dày còn   chế nhạo thì tính là gì?
 
Mấy  đang  hóng hớt bên cạnh thấy Thời Việt   hẳn thì mới xúm  : “Anh,  đừng quản nữa.”
 
Mặc dù Phó Kiêu tức c.h.ế.t  , nhưng vẫn : “Hồi   thất tình,  Việt là quân sư của , khuyên  buông bỏ, bây giờ    đá,    thể  quản chứ.  cũng  thể hiểu nổi, Khương Oánh  chủ động chia tay,  một  thông minh thấu đáo như  Việt  nghĩ  thông như ? Chuyện tình cảm, một bên  chủ động chia tay, dù bên còn   níu kéo khổ sở thì  ích gì? Đạo lý    hiểu rõ hơn  mà.”
 
Một  thở dài: “Cái  thì   hiểu . Tục ngữ   , quân sư ít khi  trận, nhưng một khi   thì chính là át chủ bài.”
 
 và Tô Uyển   giường trò chuyện đến nửa đêm. Chúng  quyết tâm     chim hoàng yến nữa, mà sẽ  phú bà.
 
Tô Uyển và  đều học chuyên ngành thiết kế trang sức, nên chúng  lập tức ăn ý, quyết định mở một công ty thiết kế trang sức, dù  thì bây giờ chúng  cũng  thiếu tiền. 
 
Vẫn như  khi,  khi tám chuyện xong, Tô Uyển lập tức đổ   ngủ.
 
  dậy rót một cốc nước, khi  , qua ô cửa sổ sát đất,  thấy một chiếc Maybach màu bạc đen đang đậu  lầu.
 
Biển  xe là những con   quen thuộc.
 
Sau khi do dự  lâu,  vẫn  xuống lầu.