Quan tài bằng Dương Thiết (sắt mang tính Dương), sẽ phong ấn hồn phách, đường trốn thoát. Hơn nữa, vong hồn trong chiếc quan tài sắt đó, sẽ chịu đựng nỗi đau như lửa thiêu đốt và ngàn d.a.o cắt xẻ từng khoảnh khắc.
“ thấy chuyện đúng, cứ theo lời dặn , sẽ đến thôn của Trần Mụn Ruồi thăm dò tình hình.”
Dương Lỗi lớn hơn một tuổi, chúng là em lớn lên cùng từ thuở cởi truồng tắm mưa. Từ bé, hai đứa hoặc là chơi đùa trong cửa hàng quan tài, hoặc là lăn lộn ở lò rèn của ba .
Về những chuyện trong giới, hề ít hơn .
Nghe định tìm Trần Mụn Ruồi, Dương Lỗi khỏi lo lắng: “Gã đó nổi tiếng là kẻ hung hãn, lì lợm, hồi nhỏ còn từng ở chùa Thiếu Lâm đấy, chút võ nghệ phòng . Tính tình gã thối đến mức ngay cả ch.ó trong thôn cũng dám sủa gã, tìm gã, hết sức cẩn thận đấy!”
4.
chạy xe máy gần hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến thôn nhà họ Trần khi trời tối hẳn.
Đang định tìm hỏi thăm tung tích Trần Cương, thì thấy cửa tiệm tạp hóa ở đầu làng tụ tập đông .
Một gã đàn ông gầy gò đang dùng đế giày điên cuồng quất một phụ nữ hình đẫy đà, quyến rũ: “Hồng Thúy Phân, cái con đĩ lẳng lơ nhà mày! Đêm nào ngủ cũng mơ màng gọi tên đàn ông khác, đến cả cái thằng khốn kiếp Trần Mụn Ruồi mày cũng tơ tưởng , tao thấy mày đúng là c.h.ế.t vì dâm đãng!”
“Có mày là lén lút với Trần Mụn Ruồi từ lâu ? Tao gì sai với mày?”
“Tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày, đ.á.n.h c.h.ế.t mày, để mày đỡ bẩn đất nhà tao!”
Trần Mụn Ruồi? Chính là Trần Cương!
cố sức chen đám đông, cẩn thận giẫm chân một bà thím bên cạnh.
“Mù con mắt chó….” Những lời còn bà thím mập nuốt ngược bụng, khi rõ mặt , bà thẹn thùng vén gọn lọn tóc lòa xòa bên tai: “Ôi chao, ghét ghê, đường gì hết nè~!”
“Chị ơi, xin !” nở một nụ ấm áp với bà thím mập.
Bà hít một lạnh, nhanh nhẹn dùng m.ô.n.g hích văng bên cạnh, nhường cho một trống lớn.
vẻ ngoài dễ gây thiện cảm, dạo phim Hồng Kông mới thịnh hành ở đây, ai cũng giống Ngô Ngạn Tổ đến chín phần.
“Chị ơi, ở đây xảy chuyện gì ?”
Bà thím mập gọi “chị ơi” liên tục đến mức lú lẫn, hận thể kể hết mười tám đời tổ tông , huống chi là chuyện của Trần Mụn Ruồi.
Hồng Thúy Phân là vợ mà ông chủ tiệm tạp hóa Trần Bình mới cưới năm ngoái, tính tình cô hiền lành chịu khó, ngoại hình thanh tú, hình đầy đặn.
Lúc mới cưới, chồng cô yêu thương cô, hai vợ chồng mở tiệm tạp hóa nhỏ. Thôn dân thường thấy chồng cô bận rộn việc trong tiệm, vợ vất vả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-tai-sat-khoa-hon-oibr/chap-2.html.]
5.
Sau , chuyện dần đổi.
Nghe Hồng Thúy Phân thường phát những tiếng rên rỉ mờ ám khi ngủ giữa đêm, còn gọi tên Trần Cương trong mơ.
Trạm Én Đêm
Chồng cô, Trần Bình, chịu nổi nữa, đó phát hiện, mỗi Trần Cương đến tiệm mua đồ, vợ đều trốn sang một bên, dám thẳng Trần Cương.
Trần Bình cho rằng chắc chắn cắm sừng, nhưng dù tra hỏi vợ thế nào, cô vẫn một mực phủ nhận.
Không cam lòng, Trần Bình bắt đầu lấy cớ ngoài việc, nhưng thực chất là trốn cách nhà xa để bí mật theo dõi vợ.
Tuy nhiên, theo dõi lâu, cũng phát hiện vợ hẹn hò với Trần Cương.
Hôm nay Trần Cương đến mua t.h.u.ố.c lá, khi , Hồng Thúy Phân cứ như mất hồn, lúc thì đá đổ ghế, lúc thì gọi mãi phản ứng.
Vừa Trần Bình bảo cô rót cho khách một chén , Hồng Thúy Phân rót đầy tách vẫn cứ tiếp tục rót.
Sự tức giận, ghen tuông và oán hận tích tụ bấy lâu nay bùng phát dữ dội giây phút , Trần Bình thể chịu đựng nữa, mặt khách hàng liền cởi giày quật thẳng Hồng Thúy Phân.
“Cũng trách Thúy Phân , xem cái tay nhỏ cái chân khẳng khiu của Trần Bình , một cái chân của Trần Mụn Ruồi bằng hai cái chân chứ~!”
“Mặt Trần Mụn Ruồi trông đáng sợ, nhưng hình thì khỏi bàn, cơ bắp cuồn cuộn, còn vạm vỡ hơn cả bò!”
Có , tự nhiên cũng can ngăn: “Ây da, Trần Bình, thôi đủ , vợ là của mày, đ.á.n.h hỏng tốn tiền t.h.u.ố.c men!”
“ đó, đ.á.n.h qua loa vài cái thôi, đừng tay nặng quá.”
Ngày thường ở nông thôn nhàm chán, cũng chẳng trò tiêu khiển gì, bất ngờ chuyện náo nhiệt để xem, đất trống cửa tiệm tạp hóa hầu như vây kín nửa thôn.
chỉ lo xem trò vui, một ai xông can ngăn.
6.
Trần Bình c.h.ử.i rủa om sòm, dùng hết sức giáng đòn lên Hồng Thúy Phân.
Làn da trắng nõn của cô đ.á.n.h đến đỏ bừng, mặt in hằn hai vết đế giày, giờ sưng vù.
thở dài, quan thanh liêm khó xử chuyện nhà. gã Trần Mụn Ruồi chút tà khí, cô vợ nhỏ bé , khả năng lớn là hàm oan.
“Thôi , đừng đ.á.n.h nữa!” Cánh tay Trần Bình đang giơ cao dễ dàng giữ chặt lấy, “Bắt trộm bắt quả tang, bắt gian tại giường, lấy một bằng chứng nào, lỡ oan uổng cho vợ thì ?”