Hồng Thúy Phân dáng vẻ thanh tú, chăm chỉ, đối xử với ba chồng cũng hiếu thảo. Trước khi xảy chuyện, Trần Bình yêu thương cô vợ . càng quan tâm, càng thể chịu đựng sự phản bội.
Đối diện với cô vợ xinh , tháo vát, Trần Bình hình gầy yếu, tính cách trầm tĩnh, thực chút tự ti.
Hồng Thúy Phân mặt tái mét, cô ngơ ngẩn Trần Bình đang lóc nước mắt nước mũi tèm lem một lúc, đột nhiên giơ tay tát thẳng mặt Trần Bình một cái.
Cái tát khiến cả hai chúng đều ngây .
Trần Bình ngây dại ôm mặt, nấc lên: “Vợ ơi, em đ.á.n.h gì?”
“Trần Bình, chúng ly hôn !”
12.
Đôi mắt hạnh nhân xinh của Hồng Thúy Phân hề gợn sóng, cô lặng lẽ Trần Bình, hệt như đang một xa lạ hề tình cảm.
“Chú em Trương, giúp khuyên cô , thể ly hôn , thể sống thiếu Thúy Phân!”
ghét nhất là một gã đàn ông trưởng thành lóc ỉ ôi, bèn : “Được , sẽ khuyên, tránh một bên !”
kéo phắt Trần Bình khỏi giường, kéo một chiếc ghế xuống mặt Hồng Thúy Phân và hỏi cô : “Gần đây chị gặp ma ?”
Hồng Thúy Phân kinh ngạc , nắm lấy tay mà nước mắt rơi lã chã: “Anh bạn trẻ, cảm ơn cứu , nhưng hề tằng tịu với ai, thật sự hề tằng tịu…”
Hồng Thúy Phân kể , đêm hôm đó cô cảm thấy khát khô cổ họng, khi xuống lầu rót nước, cô bất ngờ thấy một con nữ quỷ áo đỏ đang treo lơ lửng xà nhà của .
Cô giật kinh hãi, đợi đến khi tỉnh táo dụi mắt, con nữ quỷ biến mất. cơ thể cô vô cớ cảm thấy lạnh buốt, đó là một loại lạnh âm u thấu xương.
Lúc đó cô cũng dám uống nước nữa, lên lầu về phòng, xuống giường liền rơi trạng thái hôn mê.
Rồi đó, cô một giấc mơ.
Cô mơ thấy Trần Mụn Ruồi trong thôn, ôm cô, hôn cô, vuốt ve cô, và những chuyện chỉ vợ chồng mới .
Sáng hôm tỉnh dậy, cô thấy rã rời, mệt mỏi, còn toát một lớp mồ hôi lạnh nhớp nháp.
Trong khi đó, Trần Bình, vốn luôn dịu dàng và chu đáo với cô, như biến thành một khác, mặt lạnh tanh, chuyện với cô suốt mấy ngày liền.
Sau , ban đêm cô thường xuyên cảm thấy buồn tiểu vệ sinh, hoặc là khát nước. Và cứ hễ cô bước khỏi phòng, cô thấy con nữ quỷ .
Nữ quỷ lời nào, chỉ lạnh lùng chằm chằm cô một lúc, biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-tai-sat-khoa-hon-oibr/chap-5.html.]
Còn thái độ của Trần Bình đối với cô thì ngày càng lạnh nhạt.
Sau , Trần Bình cô thông đồng với Trần Mụn Ruồi, đến cả trong mơ cũng gọi tên .
Hồng Thúy Phân cảm thấy oan ức, chột . Rõ ràng cô gì sai, chỉ là vài giấc mơ, mà giấc mơ cũng cô thể kiểm soát .
tại cô mơ thấy chồng , mà mơ thấy Trần Mụn Ruồi?
Hồng Thúy Phân sợ hãi hiểu, đối với sự đối xử hà khắc của Trần Bình, cô chỉ thể c.ắ.n răng chịu đựng.
13.
Nghe xong lời kể của Hồng Thúy Phân, giơ tay tự tát hai cái. Đáng đời!
Ai bảo cái tiền nào cũng kiếm!
Trạm Én Đêm
Lúc Trần Mụn Ruồi c.h.ế.t sống đòi mua giấy chấm mắt, chịu bán, liền mua về tự chấm.
Sau Trần Cương quấy rầy chịu nổi, đành chấm mắt xong bán cho .
Người giấy chấm mắt thì dễ tà linh nhập . cứ tưởng Trần Mụn Ruồi dụ dỗ mấy cô hồn dã quỷ nhập giấy, diễn một màn "Người-Quỷ-Tình-Chưa-Dứt".
Không ngờ gan lớn đến thế, dám dùng cả sống.
Con nữ quỷ chắc là do Trần Mụn Ruồi nuôi dưỡng, nhắm trúng cô gái cô vợ nào, liền phái nữ quỷ .
Giữa đêm khuya dọa giật , thần hồn vốn vững, tiếp theo nữ quỷ thể thuận lợi dẫn dụ một phần Phách , nhét giấy. Đây cũng là lý do Hồng Thúy Phân mơ, thực chất cô mơ, mà là một phần hồn phách nhập trong giấy, khiến phần hồn phách còn trong cơ thể cũng phản ứng theo.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Trần Bình cũng giơ tay tự tát hai cái: “Vợ ơi, là ! Em ức hiếp, những tin em, mà còn đ.á.n.h đập, mắng c.h.ử.i em! Anh… sẽ tìm Trần Mụn Ruồi liều mạng ngay bây giờ!”
Hồng Thúy Phân đột ngột ngẩng đầu chằm chằm Trần Bình, trong ánh mắt vốn c.h.ế.t lặng một nữa bùng lên một tia hy vọng mong manh.
“, nhưng đối diện là một con nữ quỷ, quỷ khác đường, … !”
Sao Trần Bình mắt đến thế !
Hồng Thúy Phân lạnh một tiếng, ánh sáng trong mắt cô tắt hẳn với tốc độ thể thấy bằng mắt thường: “Trần Bình, em còn thể trông chờ gì ở nữa?”
Trần Bình rơi cuộc chiến nội tâm, là một đàn ông trách nhiệm, nên tìm Trần Mụn Ruồi tính sổ. Trần Mụn Ruồi những chút võ nghệ, mà còn nuôi một con nữ quỷ.
Nhìn Trần Bình vẻ mặt đau khổ và rối rắm, vỗ vai : “Chuyện , cũng do mà , giấy của Trần Mụn Ruồi mua ở cửa hàng , tự nhiên sẽ đòi công bằng cho hai .”