Đinh Tuyết cảm thấy... Triệu Trung Hằng ma chướng nhập tâm .
Có một kiểu chân mày, mặt thì càng càng thuận mắt, nhưng đặt lên khác thì ... kỳ dị thể tả.
Ví như Từ Thanh sư , mặt thì tự nhiên, càng càng thấy thuận mắt.
Còn Triệu Trung Hằng, vốn dĩ đây cũng tạm . hiện giờ… kiểu gì cũng thấy buồn , cứ như con gà quê cắm hai cọng lông công đầu.
Thế nhưng, Triệu Trung Hằng hiển nhiên nghĩ . Trên đường , y vô cùng đắc ý, cảm thấy hôm nay ánh mắt Đinh Tuyết nhiều hơn hẳn thường ngày.
Vì thế, y bắt đầu... chăm chú quan sát mũi của Từ Thanh.
Từ Thanh: “…”
Thời gian tiếp theo, ba họ cùng thực hiện nhiệm vụ, bề ngoài thì vẫn hòa thuận yên .
Ngoại trừ một chuyện: diện mạo của Triệu Trung Hằng bắt đầu chút… “điều chỉnh vi mô”. Tuy vết tích vẫn rõ ràng, nhưng cũng khiến Từ Thanh trong lòng thấy cực kỳ cạn lời.
Còn một điều khiến Từ Thanh bất ngờ, chính là Triệu Trung Hằng chỉ đổi ngoại hình, mà ngay cả khi tặng lễ vật cho Đinh Tuyết cũng trở nên khác biệt, tặng hẳn hai phần.
Chuyện khiến Đinh Tuyết cũng thấy ngạc nhiên.
Nhìn vẻ mặt của Từ Thanh và Đinh Tuyết, Triệu Trung Hằng càng thêm đắc ý.
Y cảm thấy đợt bế quan quả thực giúp “ngộ đạo”, yêu một thì yêu luôn cả thế giới của cô .
Đã chọn dành cả đời để theo đuổi cô , thì cũng đủ bao dung để bao dung cả những “ khách qua đường” mà cô từng gặp.
“Tặng quà, thể chỉ tặng cho cô .”
“Tặng là tặng hai phần, để cô thể tặng cho qua đường . Thế mới thể hiện phẩm cách cao quý của !”
Triệu Trung Hằng cảm thấy bản thấu hiểu đại đạo, đạt đến cảnh giới “tình trường chân đạo”.
Và thế là, một hôm, khi Đinh Tuyết kiểm tra một mật đạo dị chất và mới mở , chờ dị chất tiêu tán, thì bên cạnh, Triệu Trung Hằng lấy hai chiếc hộp thuốc, đưa cho Đinh Tuyết.
Thao Dang
Đinh Tuyết nhận lấy mở , bất ngờ thốt lên:
“Bác Dị Đan! Đây là đan dược truyền thừa của Đệ Nhị Phong Thất Huyết Đồng, hề bán ngoài, ngày thường cũng hiếm thấy…”
Triệu Trung Hằng mỉm , gật đầu với vẻ đầy thâm ý.
Đinh Tuyết vẻ mặt hyắn, hai viên đan dược trong tay, sang Từ Thanh, ánh mắt chút khó xử.
“Từ Thanh sư , cảm ơn mấy ngày nay giúp , còn giảng thảo mộc cho nữa. Đan dược tuy chắc dùng đến, nhưng vì nó hiếm nên nghĩ... thể dùng để nghiên cứu cũng .”
Nói xong, cô ngọt ngào đưa một viên cho Từ Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-361-tam-mat-duoc-mo-rong-2.html.]
“Huống hồ, đây cũng xem như là... thù lao bảo vệ Triệu Trung Hằng mấy ngày qua nữa.”
Từ Thanh nghĩ ngợi, cảm thấy cũng lý, liền nhận lấy.
Triệu Trung Hằng hít một thật sâu, nhịp tim tăng vọt, nhưng nhanh chóng khôi phục nụ , gật đầu với Từ Thanh, như thể “ đấy, là như thế.”
Từ Thanh liếc viên đan dược, đang định cất thì đột nhiên ánh mắt lóe sáng, phắt về phía mật đạo mở, bước nhanh tới bên miệng động.
“Hai … lùi một chút.”
Hắn dứt lời, Đinh Tuyết lập tức phản ứng, lùi tức thì. Triệu Trung Hằng cũng vội lùi theo.
Khi hai lui xa, Từ Thanh cạnh mật đạo, ánh mắt sắc bén nheo .
Mật đạo tàn tích một căn nhà sập, rõ ràng là mới đào gần đây, vẻ dùng chỗ ẩn náu. Bên ngoài các phù văn bố trí, dù giờ mất hiệu lực, nhưng qua vẫn đoán là trận pháp ẩn .
Đường hầm nhỏ hẹp, chỉ đủ cho một bò . Từ trong mật đạo, làn khí lạnh đang chậm rãi tràn , quyện khí ấm ngoài trời, tạo thành làn sương mờ nhạt.
Giữa làn sương đó, chỉ dị chất, mà còn lẫn theo thi độc.
Từ Thanh lập tức cảnh giác. Nhiệm vụ là do Đinh Tuyết tiếp nhận, mục tiêu là tìm nơi ẩn náu của tộc Hải Thi đang lẩn trốn đảo của tộc Nhân Ngư. Trước đó, họ điều tra vài địa điểm nhưng đều kết quả gì.
Hiện giờ đang ở đảo U Tàng, trong một thị trấn nhỏ. Đinh Tuyết nhờ một pháp khí đặc biệt cảm nhận dị động của dị chất, nên mới theo đến đây.
Ban đầu, Từ Thanh để tâm. Theo kinh nghiệm từng g.i.ế.t tộc Hải Thi, nếu thực sự kẻ địch trộn đảo Nhân Ngư, thì cũng dễ đám Ngưng Khí phát hiện.
Còn pháp khí cảm ứng dị chất thì càng kém, chỉ khi địch cố ý phóng thích dị chất thì mới thể nhận . Nên nghĩ mấy nhiệm vụ chỉ để tử hạch tâm “ quen với chiến tranh”, thật sự hiểm họa gì.
, khi Đinh Tuyết mở mật đạo, dị chất bên trong tỏa , thi độc lẫn trong đó!
“Chẳng lẽ… thật sự Đinh Tuyết tìm chỗ ẩn của tộc Hải Thi ?”
Từ Thanh mắt lóe hàn quang, vung tay rải một lớp độc phấn trong hầm, trung hòa thi độc.
Hắn đồng thời cảm nhận thấy, thi độc trong mật đạo mất hoạt tính, độ độc yếu.
Khi Từ Thanh đang suy nghĩ, đột nhiên từ trong mật đạo... vọng một giọng yếu ớt.
“Phụ ơi... mau về nhà …”
Đó là giọng của một nam hài tử, như đang cầu khẩn, ngập tràn thương nhớ và chân thật đến lạ thường.
Chỉ trong khoảnh khắc thấy, Từ Thanh liền cảm giác như thật sự thấy một nam hài tử đang gọi phụ từ trong hầm tối.
Ánh mắt Từ Thanh co rút . Sau lưng , Đinh Tuyết và Triệu Trung Hằng cũng thấy, sắc mặt lập tức đại biến.
“Quỷ dị!?” Triệu Trung Hằng thở gấp, giọng run run.