Từ Thanh một màn , dù rõ bóng ảnh là vì trấn áp quá nhiều, linh tính suy yếu, tâm trí trở nên mờ mịt nên mới dễ lão tổ Kim Cang Tông dắt mũi, nhưng vẫn nhịn … trỗi dậy ý niệm trấn tiếp một nữa.
Tuy , Từ Thanh vẫn là lý lẽ, nên ép xuống ý định tay, chỉ lườm lão tổ Kim Cang Tông một cái.
Lão tổ Kim Cang Tông lập tức nở nụ lấy lòng, dám tiếp tục dụ dỗ bóng ảnh những chuyện khiến chủ nhân tức giận.
Từ Thanh về phía bóng ảnh, chợt lạnh nhạt hỏi:
“Tại ngươi thể gọi Long Liễn Cự Nhân đến? Rốt c.uộc ngươi là thứ gì? Trên đời còn bao nhiêu kẻ giống ngươi?”
Bóng ảnh run rẩy, cố gắng truyền đạt thông tin:
“Thông… Ảnh…”
Nói xong, nó lập tức sang lão tổ Kim Cang Tông.
Lão tổ liền xổm xuống, thì thầm hỏi kỹ, khi bóng ảnh chớp mắt, gật đầu xác nhận, lão tổ Kim Cang Tông , c.ung kính với Từ Thanh:
“Chủ nhân, ý của Tiểu Ảnh là… nó cũng rõ bản là gì, từ khi ý thức thì nó chỉ là một đoàn bóng tối, thể ký sinh bóng khác ngủ yên.”
Nói đến đây, lão tổ Kim Cang Tông chớp mắt, vì ngay từ lúc Từ Thanh hỏi về những kẻ giống bóng ảnh, lão cảm nhận sát cơ ẩn giấu trong câu hỏi .
Thế là lão hạ giọng thêm:
“Bóng ảnh , đến nay nó từng cảm nhận sự tồn tại của ‘đồng loại’. tiểu nhân cho rằng, thế gian hiếm khi vật gì thực sự độc nhất vô nhị.”
“Còn việc hấp dẫn Long Liễn Cự Nhân… nó cũng nguyên nhân, chỉ là khi thấy cự nhân thì theo bản năng nó thể ‘giao cảm’, tự nhiên phát âm thanh, như thể… triệu hoán đối phương. Có thể… quá trình hình thành của nó liên quan tới Long Liễn cũng nên?”
Ánh mắt Từ Thanh co rút . Lời giải thích , chỉ tin một phần, nhưng với trạng thái của bóng ảnh hiện tại mà vẫn trả lời như thế thì ép hỏi cũng giá trị.
Mà khả năng đó là thật… cũng lớn.
“Có thể triệu hoán Long Liễn Cự Nhân… nếu tận dụng , đây sẽ là một ‘sát chiêu’.”
Từ Thanh xếp bằng pháp thuyền, tiếp tục biển, tâm thần chìm trầm tư.
Giờ đây trời ngả về chiều, ánh mặt trời vẫn rực rỡ nhưng dấu hiệu dần tàn lụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-372-co-duyen-hoang-cap-1.html.]
Trong đầu , những lời Triệu trưởng lão từng về Long Liễn ngừng vang lên. Càng nghĩ, Từ Thanh càng cảm thấy xúc động, ham trong lòng cũng ngày càng mãnh liệt hơn.
Nếu chỉ gặp một thì thôi, nhưng đây là thứ hai, và rõ ràng bóng ảnh cách triệu hồi nó, thì Từ Thanh nghĩ, chỉ cần bố trí kỹ càng, chắc thể cơ duyên học Hoàng Cấp Bí Pháp!
sự việc quá nguy hiểm.
Thao Dang
Hắn hồi tưởng khoảnh khắc thấy Long Liễn Cự Nhân, chỉ với khí thế từ cách gần lắm mà thể chịu nổi, hồn thể chấn động, xác như nổ tung.
Nếu cự nhân tới gần thêm một chút, tất sẽ diệt!
Loại uy áp , chính là sự chênh lệch về tầng cấp sinh mệnh, Từ Thanh từng cảm nhận bích họa của tộc Nhân Ngư, nhưng hiện giờ dù tu vi vượt xa năm đó, thì Long Liễn Cự Nhân … vượt xa cả thần tính trong bích họa!
“Không thể tiếp cận… nghĩa là thể đặt chân lên Long Liễn. Dù tìm cách liều mạng tiếp cận, chỉ cần cự nhân đầu một cái, cũng sẽ ánh mắt nghiền nát.”
“Không … năm xưa Liên Minh Thất Tông cách nào để tiến bên trong…”
Từ Thanh thầm cảm khái. Hắn , trừ phi cự nhân rơi trạng thái ngủ say, bằng căn bản khả năng đặt chân lên Long Liễn.
“Bóng ảnh.”
“Cho ngươi một cơ hội chuộc tội. Ngươi hãy triệu hồi Long Liễn Cự Nhân đến, lặng lẽ len bên trong, khắc Bí Pháp Hoàng Cấp giúp .”
Từ Thanh cúi đầu, về phía bóng ảnh.
Bóng ảnh lập tức tỏa sóng cảm xúc kinh hoảng, rõ ràng là cực kỳ sợ hãi.
“Hạn… sợ…”
Lão tổ Kim Cang Tông lập tức bước tới, cần đợi sai bảo, nhanh chóng hỏi han đầu báo cáo:
“Chủ nhân, bóng ảnh cự nhân d.a.o động thần tính kỳ dị, nó thể tiếp cận, sẽ hạn chế, hơn nữa nó cảm giác cự nhân bóng, nên ‘ảnh nhãn’ cũng thể xâm nhập .”
“Ta còn hỏi nó, , tại ban nãy triệu hồi cự nhân? Nó … là mượn áp lực từ Long Liễn để chấn tử chủ nhân. Nó nghĩ bản thể chịu đựng lâu hơn trong áp lực . Chỉ cần chủ nhân c.h.ế.t, thì nó sẽ tự do.”
“Tiểu Ảnh … ngươi thể hồ đồ như thế!”
Từ Thanh xong, ánh mắt lướt qua bóng ảnh. Nhớ đến c.uộc phản phệ , giơ tay, ầm một tiếng trấn áp, bóng ảnh lập tức rít lên thảm thiết, khi nghiền ép tan vỡ, sóng cảm xúc truyền là run rẩy, hoảng hốt và cầu xin.