Nghe Đội trưởng , ánh mắt Từ Thanh khẽ lóe.
Hắn pho tượng trong miếu, mãi đến lúc mới , thì ngôi miếu lai lịch như .
Hồi tưởng một đao năm xưa, Từ Thanh càng thêm cảm ngộ sâu sắc.
Trong lòng Đội trưởng cũng thầm cảm thán, y hiểu rõ loại tạo hóa như thế , cứ cắn một miếng là xong, chỉ cần ngộ tính, mà còn cơ duyên, quan trọng nhất là… pho tượng hiện giờ còn đạo vận, y chẳng lẽ g.i.ế.t Từ Thanh để đổi lấy cơ hội cảm ngộ…
Hơn nữa, y cảm thấy chắc đánh , thầm nhủ tiểu tử giấu sâu thật.
Cho nên dù đối với Thái Thương Nhất Đao hứng thú lớn, nhưng cũng đành bất lực.
Trong ánh bình minh, Từ Thanh tiếp tục tiến sâu trong cấm khu, dù với tu vi hiện tại của , vẫn thể cảm nhận rõ ràng thần niệm ác ý từ sâu trong cấm khu đang khóa c.h.ặ.t lấy .
Vì , Từ Thanh chỉ về phía vài , dứt khoát chọn rời .
“Những nơi Thái Thương Đạo Miếu, thường là đang phong ấn một tà dị hung hiểm, Từ Thanh, cấm khu gần nhà ngươi , đơn giản .”
Đội trưởng cũng cảm nhận thần niệm từ sâu trong cấm khu, ngoảnh đầu một cái đầy hàm ý sâu xa, tỏa một luồng khí lạnh.
Từ Thanh gì, thể khẽ động bay v.út lên trời, định bộ về nữa, lúc giữa trung vèo một tiếng lao như sấm sét, Đội trưởng bật , cũng bay lên theo, chỉ là trong lúc ở , y nhiều ngoái đầu về phía đạo miếu, sâu cấm khu.
Trên bầu trời nơi sâu trong cấm khu, sương mù đang chậm rãi trôi, trông như mái tóc đen của nữ tử tung bay giữa trung, một luồng oán khí dày đặc ngừng dâng lên từ sâu trong cấm khu, hòa trong mây, khiến mái tóc càng dày thêm, từ xa, như thể cả cấm khu chính là một hộp sọ của nữ nhân.
“Không trong đó đang phong ấn dị vật gì, thật xem thử…” Đội trưởng lẩm bẩm, do dự một chút, xoay bay về phía Từ Thanh.
“Từ Thanh, tiếp theo ngươi định ? Đừng là cứ thế mà về tông môn đấy nhé.” Đến bên cạnh Từ Thanh, Đội trưởng vươn vai lấy một quả táo , ăn hỏi.
“Ta định tìm một chợ đen, bán ít đồ.” Từ Thanh bình thản truyền âm đáp.
“Đi chợ đen bán đồ? Là đồ ăn cắp hả?” Mắt Đội trưởng sáng rực lên.
Từ Thanh liếc Đội trưởng một cái, gật đầu.
“Đưa xem thử, nếu thì bán cho cũng , khoái nhất là hàng gian đấy.” Đội trưởng hứng thú hẳn lên, Từ Thanh do dự, cảm thấy bán cho quen lắm, lỡ phát hiện pháp khí chỉ còn mỗi cái vỏ, hễ va mạnh một chút là vỡ, thì đối phương sẽ tìm ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-478-am-hon-khong-tan-1.html.]
“Những vật phẩm , thích hợp đem bán ở chợ đen.” Từ Thanh từ chối khéo.
“Tiểu A Thanh, phê bình ngươi đó, thể keo kiệt như , đồ bán cho ai chẳng là bán, ngươi coi thường ? Ta tiền!” Đội trưởng trừng mắt.
Từ Thanh lộ vẻ cổ quái, ho nhẹ một tiếng, c.uối cùng vẫn quyết định hố Đội trưởng, nên tiếp lời, mà tăng tốc tiến về phía trận pháp truyền tống của thành Lộc Giác.
Về khu chợ đen mà chọn, khi đến đây hỏi thăm từ lão tổ Kim Cang Tông.
Nó ở một nơi tên là thành Linh U, gần phạm vi thế lực của Ly Đồ giáo, xung quanh hoang vu còn tệ hại hơn cả Hồng Nguyên, cho nên nơi đó cũng các thế lực lớn để mắt tới, nhưng tập trung ít kẻ hung tàn tàn bạo, dần dà hình thành một chợ đen giao dịch.
Còn những món đồ mà định bán, đều là những pháp khí lão tổ Kim Cang Tông hút bảy tám phần, còn giả tinh vi, vốn dĩ Từ Thanh cũng định đem bán, nhưng vì đợt luyện chế tiểu hắc trùng, tiêu hao quá nhiều.
Giờ đây túi trống linh thạch, thế là Từ Thanh bèn nhớ đến bảy tám kiện pháp khí ...
“Bán xong, sẽ về tông môn.” Từ Thanh hạ quyết tâm, trong lúc bay , cách đến thành Lộc Giác càng lúc càng gần, thấy chỉ cần đến nửa nén hương nữa là tới nơi, thì ảnh Từ Thanh đang phi hành bỗng khựng giữa trung, cúi đầu xuống mặt đất.
Trên mặt đất, lúc một đoàn xe ngựa, đang đường tiến về thành Lộc Giác.
Đoàn xe đến hơn ba mươi chiếc, xe phủ một màu đen kịt, đến cả xe và đám hộ vệ bốn phía, cũng đều mặc áo bào đen.
Thao Dang
Mang đến một cảm giác âm u và sát khí rợn , ở khu vực , đoàn quy mô như , mang đến khí tức thế , thì gần như thế lực nào dám dây .
Đặc biệt là trong đó rõ ràng cường giả Ngưng Khí cảnh, khí tức lan , với tu sĩ Ngưng Khí cảnh mà thì là một áp lực nhỏ, hơn nữa ở cỗ xe chính giữa, Từ Thanh còn thấy một lão giả.
Tu vi của lão là Trúc Cơ, nhưng vẫn đạt tới mức độ đốt cháy Mệnh Hỏa để mở trạng thái Huyền Diệu, trong mắt Từ Thanh, pháp lực d.a.o động lão, chắc là khai mở mười lăm, mười sáu pháp khiếu gì đó.
Còn các xe khác, ngoài thể cảm nhận , nhưng trong mắt Từ Thanh thấy rõ, mỗi chiếc xe chính là một cái lồng giam, bên trong nhốt ít kẻ nhặt rác.
Có nam nữ, phần lớn là trẻ con, bộ đều hôn mê, đồng thời cũng một trưởng thành còn tỉnh táo, nhưng thần sắc tiều tụy, cả vô lực, trong lồng sắt với ánh mắt tuyệt vọng.
“Dạ Cưu thật đúng là phiền toái, âm hồn bất tán, dường như g.i.ế.t bao nhiêu cũng hết.” Đội trưởng cũng thấy đoàn xe đất, bực bội .
“Bởi vì nhu cầu đối với dưỡng bảo quá lớn, cho nên mới g.i.ế.t hết ?” Từ Thanh lạnh lùng xuống đoàn xe, hỏi một câu.
“ , ở Nam Hoàng Châu, nhu cầu với dưỡng bảo chủ yếu đến từ Tử Thổ và Ly Đồ giáo, nhưng so với hải ngoại... đặc biệt là Đại lục Vọng Cổ, bọn họ càng cần nhiều hơn nữa.”