Quang Âm Chi Ngoại - Chương 50: Khói lửa nhân gian (2).

Cập nhật lúc: 2025-01-21 16:47:11
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lôi đội thì bật ha hả, chỉ Từ Thanh, :

“Ngươi vẫn còn quá nhỏ, thưởng thức hương vị của rượu. Sau lớn lên, chắc chắn ngươi sẽ thích.”

Lôi đội , định lấy bình rượu từ tay Từ Thanh, nhưng nhanh chóng né tránh.

“Ta thử nữa.” Từ Thanh nghiêm túc , uống thêm một ngụm. Dù lông mày vẫn cau , nhưng cũng bắt đầu quen với hương vị kỳ lạ .

Không bao lâu , giữa tiếng trêu đùa đầy thiện ý của Lôi đội, t.hịt rắn chín.

Khi ông bưng nồi đất lên và mở nắp, mùi thơm lập tức lan tỏa. Cổ họng Từ Thanh kìm mà khẽ động, vội đặt bình rượu xuống. Chờ Lôi đội gắp một miếng , Từ Thanh lập tức dùng đũa đ.â.m lấy một khối thịt, bỏ ngay miệng nhai ngấu nghiến.

Hắn vẫn bỏ thói quen ăn uống vội vã, như thể sợ ai đó tranh mất.

Cứ như thế, giữa gió tuyết thét gào bên ngoài, trong căn nhà nhỏ, một già một trẻ uống rượu ăn thịt. Không khí ấm áp lan tỏa.

Nhìn dáng vẻ Từ Thanh cầm đũa một cách gượng gạo, Lôi đội sâu trong ánh mắt lộ nét dịu dàng, thầm nghĩ: Chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ. Đáng tiếc... sống trong thế giới tàn khốc .

Lúc , gió tuyết bên ngoài thổi tới, chui qua những khe hở của căn nhà đơn sơ, lùa Từ Thanh. Dù trán đẫm mồ hôi, nhưng vẫn co vì rét, khẽ rụt .

Hành động nhỏ bé đó lọt mắt Lôi đội. Ông lặng lẽ suy nghĩ, gì.

Một lát , Từ Thanh bắt chước Lôi đội, uống một ngụm lớn. Hắn phả rượu, lão giả mắt - đưa rời khỏi phế tích thành trì và cưu mang tại nơi . Bỗng dưng, lên tiếng:

“Thương thế của ông...”

“Không , chừng năm cũng vượt qua , dễ c.h.ế.t như .” Lôi đội nhạt, trả lời.

Từ Thanh im lặng. Hắn định hỏi về chuyện Lôi đội phế căn cơ, nhưng nhớ tới cảnh tượng ở cấm khu, cuối cùng đành mở miệng.

Bữa cơm kéo dài lâu. Đến khi Lôi đội uống cạn bình rượu, ông lên, ánh mắt phần mơ hồ, trở gian phòng của .

Nhìn bóng dáng của ông, Từ Thanh rõ ràng cảm nhận khí thế ngày xưa của Lôi đội dường như tan biến, tựa như rời khỏi cấm khu rút cạn phần nào linh hồn ông .

Từ Thanh trầm mặc. Hồi lâu , dậy, dọn dẹp bàn ăn, rửa sạch bát đũa, sắp xếp ngăn nắp mới căn phòng của .

Ngồi chiếc giường gỗ đơn sơ, ngẩng đầu ngoài cửa sổ, nơi gió tuyết vẫn vần vũ ngừng. Co , lấy chiếc túi da của đội trưởng Huyết Ảnh mà nhặt ở cấm khu.

Trong đó đan dược, nhưng nhiều linh thạch cùng các vật linh tinh. Hắn kiểm tra từng món một.

Cuối cùng, Từ Thanh rút một chiếc găng tay màu đen. Chiếc găng giống từ da, mang cảm giác như kim loại.

Sau vài thử, nhận món vô cùng dẻo dai, khả năng bảo hộ tồi. Thích thú, Từ Thanh đeo găng , tung vài cú đấm, cảm thấy ý mới tháo , xuống xếp bằng. Nhắm mắt, bắt đầu quá trình ngưng khí, luyện hóa linh năng.

Một đêm bình yên lặng lẽ trôi qua.

Khi trời sáng, tuyết vẫn rơi, nhưng thưa dần. Cái giá rét suốt đêm khiến lớp tuyết rơi xuống đất giờ đây thể lưu một thời gian.

Từ Thanh bước khỏi phòng, ánh mắt lướt qua phòng của Lôi đội, khỏi sân. Hắn nghĩ, lẽ nên gì đó, ví như mua một ít Bạch Đan cho Lôi đội.

Vậy nên, khi bước ngoài, đôi chân của Từ Thanh giẫm lên lớp tuyết, phát những âm thanh "kẽo kẹt" quen thuộc, tiến về phía tiệm tạp hóa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-50-khoi-lua-nhan-gian-2.html.]

Đi ngang qua trại của đoàn xe Bạch đại sư, Từ Thanh thấy từ trong lều vọng tiếng sách của các thiếu niên thiếu nữ. Âm thanh khiến bước chân khựng , ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.

Hắn lặng một hồi lâu, thu ánh , lặng lẽ đầu, tiếp tục về phía tiệm tạp hóa.

Khi đến gần, từ xa Từ Thanh thấy cô bé đang sức quét tuyết ngoài cửa tiệm. Bộ y phục cô mặc mỏng, đôi tay nhỏ nhắn đỏ ửng vì lạnh, thở phả những làn sương mỏng.

Mấy ngày gặp, cô bé dường như quen với cuộc sống ở khu trại . Dù mệt mỏi, nhưng động tác quét tuyết của cô vẫn cẩn thận, tỉ mỉ. Tuyết vẫn rơi, nhưng cô bé vẫn kiên nhẫn quét dọn. Chỉ điều, vết sẹo hủy hoại dung nhan gương mặt cô ánh nắng ban mai trở nên rõ ràng hơn.

Khi Từ Thanh đến gần, cô bé nhận , ngẩng đầu , ánh mắt sáng lên, nở một nụ rạng rỡ.

“Chào buổi sáng.”

“Ừm... chào.” Từ Thanh chút quen với kiểu chào hỏi , khẽ gật đầu bên trong tiệm tạp hóa.

Có lẽ vì trời mới sáng, hoặc vì thời tiết, mà trong tiệm chẳng ai, kể cả chủ tiệm cũng thấy.

“Ngươi cần mua gì? Ta lấy giúp.” Cô bé mỉm .

“Bạch Đan.” Từ Thanh trả lời, về phía cô bé.

Nghe , cô bé dựng cây chổi dựa tường, dẫn Từ Thanh bước trong tiệm, đó chạy đến quầy hàng lục lọi. Rất nhanh, cô lấy vài chiếc túi da, mở xem, đặt trở .

Mãi đến khi tìm thấy một túi khác, cô mới mang đưa cho Từ Thanh.

“Chủ tiệm quy định mỗi ngày chỉ bán năm viên, nên thể bán thêm.” Cô bé chút áy náy, .

Từ Thanh hiểu điều đó, nhận lấy túi da, mở xem, ánh mắt thoáng ngưng .

Hắn phát hiện những viên Bạch Đan trong túi chất lượng cao hơn nhiều so với những viên từng mua đây. Thậm chí, trong đó ba viên lẫn chút sắc xanh, còn tỏa một mùi hương thuốc nhè nhẹ.

Thao Dang

Nhớ hành động của cô bé lúc nãy, Từ Thanh ngẩng đầu về phía cô.

“Không , chỉ là trong phạm vi quyền hạn của thôi.” Cô bé nháy mắt, mỉm đáp.

Từ Thanh cô bé thật sâu, giọng khẽ khàng.

“Cảm ơn.”

“Chuyện nhỏ thôi, cần cảm ơn . Ta còn cảm ơn ngươi nữa. Nếu ngươi, e rằng cũng chẳng sống đến giờ.”

Nụ của cô bé rạng rỡ như ánh mặt trời, trong đôi mắt dường như ánh lên một tia sáng. Nói xong, như nghĩ đến điều gì đó, cô tiễn Từ Thanh ngoài, hạ giọng nhỏ:

“Hôm qua chủ tiệm , gần đây ở khu trại nhiều trẻ tuổi mất tích trong cấm khu. Nhìn vẻ mặt của ông , dường như chuyện do nguy hiểm từ cấm khu, mà giống như do con gây … Ngươi hãy cẩn thận.”

Ánh mắt của cô bé chứa đựng sự quan tâm, loại ánh khiến Từ Thanh cảm thấy chút quen. Hắn lùi về vài bước, khẽ gật đầu, lời cảm tạ rời .

Cho đến khi xa, Từ Thanh ngoảnh đầu , thấy bóng dáng cô bé vẫn đang tiếp tục quét tuyết, gương mặt với vết sẹo ánh nắng.

Hắn chợt nhớ đến lời của Lôi đội, rằng trong quần thể những ngôi đền ở cấm khu một loại đá thể xóa những vết sẹo.

“Nếu cơ hội, tìm một viên cho cô .” Từ Thanh khẽ lẩm bẩm trong lòng, lưng rời .

Bóng dáng thiếu niên khuất dần, con đường để một vệt tuyết dài. Gió tuyết phía càng thêm lớn.

Loading...