Nhìn dáng vẻ của Đội trưởng, Từ Thanh khẽ thở dài.
“Ngươi ăn gì mà nhiều thế.”
“Nếu ăn nhiều , chẳng đều tiểu tử ngươi hút sạch ? Ngươi cái thể , chỗ nào cũng thể hút hết!” Đội trưởng âm thầm nghĩ bụng, bản chẳng qua chỉ ăn một một bữa, là kẻ chủ mưu, ăn một cũng là chuyện thường tình, mà tiểu tử Từ Thanh ranh ma như , thậm chí còn phát hiện .
“Ngươi cũng ăn một chứ gì.” Đội trưởng lập tức phản ứng, đề cao cảnh giác về phía Từ Thanh.
Từ Thanh mắt Đội trưởng, nghiêm túc lắc đầu.
Trong lúc Đội trưởng vẫn còn nghi hoặc, Từ Thanh bước tới đỡ y dậy.
“Tất cả là do cái lý thuyết nuôi sói của lão đầu , ngươi xem, đời nào sư phụ cho tử tài nguyên tu luyện chứ, ngươi mấy ngọn phong khác mà xem, tử cần gì là sư phụ cho nấy, còn chúng ở đây thì…” Đội trưởng than thở.
Từ Thanh lên tiếng, hiểu rõ phong cách của Thất Gia. Thất Gia thể ban cho tử công pháp, thể cho pháp bảo giữ mạng, cũng thể cho sự che chở… nhưng duy chỉ cho hộ đạo theo sát bên và những tài nguyên tu luyện.
Mọi thứ đều tự tranh đoạt, tự nỗ lực giành lấy, chỉ như mới thể trở thành vương của bầy sói, nếu thì chỉ là chó nhà mà thôi. Điều thể thấy rõ Đội trưởng và Tam sư , bọn họ vì tranh đoạt tài nguyên tu luyện, dùng hết thủ đoạn.
“Còn cả tên Thánh Quân Tử nữa, nếu ngươi gặp kẻ nào bảo vật như thế, tay thì nhớ gọi một tiếng, chúng cùng phát tài.” Đội trưởng mắt sáng rỡ Từ Thanh.
Từ Thanh lập tức gật đầu, dìu Đội trưởng rời khỏi hẻm núi, trở cự luân.
Không lâu đó, cự luân gầm vang, là di chuyển tức thời, mà là bắt đầu hành trình thẳng tới Đại lục Vọng Cổ.
Trên đường, khi đêm tối sắp qua và bình minh sắp tới, lẽ vì ăn quá nhiều nên Đội trưởng tiêu hóa gặp chút vấn đề, thể co giật, Thất Gia bộ dạng dửng dưng như thấy quen, trực tiếp vỗ cho y bất tỉnh đưa nghỉ ngơi, đó gọi Từ Thanh cùng lão ngắm bình minh.
Tam sư thì vẫn ở bên đám nữ tử của Đệ Nhị Phong, hề về, vì cự luân của Đệ Thất Phong lúc , ngoài một tử bình thường thì chỉ còn Từ Thanh và Thất Gia.
Gió biển lúc thổi tới, mang theo ẩm, c.uộn lên từng đợt bọt nước đen ngòm, b.ắ.n lên thể của Thất Gia đang nơi đầu thuyền, một luồng lực vô hình đẩy tản .
Từ Thanh bên cạnh Thất Gia, cùng về phương trời đen kịt nơi xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-573-tua-nhu-luan-hoi-1.html.]
“Lão Tứ, ngươi hiểu gì về Đại lục Vọng Cổ ?” Thất Gia nhàn nhạt lên tiếng.
“Hiểu nhiều.” Từ Thanh lắc đầu, mặt Thất Gia, vẫn chút dè dặt.
“Đại lục Vọng Cổ rộng lớn vô biên, Nghênh Hoàng Châu chẳng qua chỉ là một góc nhỏ mà thôi, nhưng cho dù chỉ là một góc nhỏ, thì cũng bằng mười Nam Hoàng Châu .”
Thất Gia chậm rãi mở miệng, hướng về phía Từ Thanh kể về Nghênh Hoàng Châu.
“Cả Nghênh Hoàng Châu tựa như một bán đảo, ba mặt giáp biển, bên trong một dãy núi Thái Tư Độ Ách Sơn chạy dài từ nam chí bắc, và một con sông Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà kéo dài từ đông sang tây, đan xen lẫn . Núi là núi hiểm, trong đó rừng rậm vạn dặm, là ác sơn, ẩn chứa vô tông môn, dị tộc, quỷ dị, v.v...”
“Sông là sông lành, linh khí tiên gia lan tỏa, nước sông còn thể tẩy rửa dị chất, vì thế nơi trở thành vùng đất tranh đoạt. Nó bắt nguồn từ ngoại châu, chảy Thái Tư Tiên Môn chiếm giữ ba phần mười khu đông Nghênh Hoàng Châu, từ đó chảy qua phạm vi thế lực của tiên môn, xuyên qua Thái Tư Độ Ách Sơn, đổ Linh Âm Cấm Địa, tại đầu mút phía tây, hợp lưu biển lớn.”
“Nơi giao giữa Thái Tư Độ Ách Sơn, vốn một nhánh phụ của con sông, chảy theo dòng nước chân dãy núi Liên Minh Thất Tông, nhưng nhiều năm đập chắn nước của Thiểu Tư Tông ngăn . Tuy nhiên, cách đây lâu, đập của Thiểu Tư Tông sụp đổ, dòng nước một nữa uốn lượn chảy xuống, nhập Liên Minh Thất Tông.”
“Vị trí của Liên Minh Thất Tông, chính là phía nam dãy Thái Tư Độ Ách Sơn, nơi giáp ranh với Cấm Hải, còn phía bên của dãy núi, là nơi tọa lạc của Tam Linh Trấn Đạo Sơn.”
“Về phần Ly Đồ Giáo và Nam Nhạc Quỷ Sơn, thì tọa lạc tại hai bờ của khúc sông Uẩn Tiên Vạn Cổ phía tây. Dòng sông tại khu vực khi chảy qua Linh Âm Cấm Địa, trở nên đen kịt, biến đổi, từ sông lành hóa thành ác thủy, thích hợp với lực lượng tà thần của Nam Nhạc Quỷ Sơn, còn Đạo Đàn của Ly Đồ vốn cổ quái, nên cũng chẳng mấy để tâm.”
“c.uối cùng, chính là Thái Sơ Ly U Trụ, nơi băng nguyên phương bắc, cũng là ranh giới với các châu khác.”
Thất GIa đến đây, phía chân trời xa xăm, bầu trời như đốt cháy, một biển lửa khổng lồ c.uồn c.uộn bốc lên, Từ Thanh ngẩng đầu , dần dần thấy rõ một vầng hồng nhật, như một quả cầu lửa khổng lồ, chậm rãi hiện trong tầm mắt.
“Ngươi nghỉ ngơi cho , hai ngày nữa, chúng sẽ đến nơi. Khi bước xuống thuyền, hãy giúp trấn áp đám trong Liên Minh , cái gì cần ẩn thì ẩn, cái gì cần lộ thì cứ lộ.” Giọng Thất GIa vọng đến, ảnh thì biến mất.
Từ Thanh về phía hồng nhật, khoanh chân xuống, lặng lẽ nhập định.
Thao Dang
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhanh hai ngày đến, khi một đường chân trời mênh m.ô.n.g hùng vĩ hiện nơi c.uối tầm mắt của trong Thất Huyết Đồng, thì bụng của Đội trưởng c.uối cùng cũng phục hồi, bắt đầu nhảy nhót như cũ, Tam điện hạ cũng canh thời gian về.
Các điện hạ của từng phong những cự luân khác, ai nấy đều ánh mắt lóe sáng, tay chân cọ xát, mang theo ý chí rửa nhục rõ ràng đến mức thể che giấu.
Mãi đến khi chiến thuyền ngày một tiến gần Đại lục Vọng Cổ, dần dần một tòa thành trì hùng vĩ đến mức kinh , rơi trong mắt Từ Thanh.
Tòa thành lớn đến mức thấy điểm tận cùng, nếu đem so sánh, Thất Huyết Đồng chỉ như một trấn nhỏ, bất luận là về quy mô, dân mức độ xa hoa, đều kém xa ngàn trượng.