Ngay lúc bầu khí xung quanh Đạo Huyền Sơn trở nên quỷ dị, một thanh âm ôn hòa bình thản từ trời giáng xuống, vang vọng bốn phương.
“Đều là nguyên lão của Liên Minh, thể vì tiểu bối mà tổn thương hòa khí.”
Thanh âm dứt, bộ tu sĩ xung quanh ai là tâm thần như thiên lôi oanh động, lão tổ của Đại Diễn Đạo c.ung là đầu tiên cúi đầu, hướng về phía xa xa bái lạy.
“Tham kiến Minh chủ.”
Lão tổ Lăng Vân thần sắc hồi phục như thường, cũng cúi đầu bái kiến.
Huyết Luyện Tử Lăng Vân, liếc sang lão tổ Đại Diễn Đạo c.ung, trong mắt hiện lên một nụ mà ngoài thấu, cũng cùng bái kiến.
Tử Huyền Thượng Tiên chau mày, khi bái xong thì xoay , hướng về phía Huyền U Tông mà , mấy bước biến mất vô ảnh.
Theo từng lượt hành lễ, thanh âm ôn hòa nữa truyền đến từ bầu trời.
“ quy tắc là quy tắc, nếu thể tùy ý lay chuyển, thì pháp trị của Liên Minh thể tồn tại lâu dài.”
“Lăng Vân đạo hữu, ngươi phần xúc động , trừng phạt ngươi mười năm hưởng phần chia lợi nhuận cá nhân trong Liên Minh.”
“Đạo c.ung đạo hữu, ngươi từ khi nào cũng trở nên như thế, nể tình ngươi với lão tổ Lăng Vân từng giao tình, việc tuy thể lý giải, nhưng quy củ thể đổi, cũng trừng phạt ngươi mười năm hưởng phần chia lợi nhuận cá nhân trong Liên Minh.”
“Về phần Huyết Luyện Tử đạo hữu, ngươi tính khí nóng nảy, cũng cùng trừng phạt như .”
“Từ Thanh tồi, liền theo đề nghị từng nêu của Huyết Luyện Tử đạo hữu, từ hôm nay trở ban cho đãi ngộ đạo tử, mỗi năm tám trăm vạn linh thạch tài nguyên hạn ngạch, bộ mạch của Bát Tông đều thể mở cho ngươi, đồng thời bộ tạo hóa chi địa của Liên Minh Bát Tông, mỗi năm ngươi mười quyền lợi tiến mà cần trả phí, ngoài còn Liên Minh hộ đạo, đồng thời công bố bộ Nghênh Hoàng Châu, cũng ban cho ngươi quyền sử dụng bộ pháp bảo cấm kỵ chi ảnh của Liên Minh Bát Tông.”
“Về phần Thánh Quân Tử, chung quy vẫn là mầm mống, Lăng Vân đạo hữu hãy đưa y về tĩnh dưỡng cho , Kim Ô của thể giúp y tái tạo nhục , đến lúc đó sớm ngày bước Thiên c.ung Kết Đan, tương lai vẫn còn hy vọng.”
“Việc đến đây là chấm dứt, là một Liên Minh, đoàn kết mới là điều trọng yếu nhất.”
Thanh âm ôn hòa vang vọng, dần dần tiêu tán.
Lão tổ Đại Diễn Đạo c.ung ngẩng đầu lên, tùy ý quăng Thánh Quân Tử như một món hàng hóa cho lão tổ Lăng Vân, đó đầu Huyết Luyện Tử, một cái đầy thâm ý, xoay rời .
Lão tổ Lăng Vân trầm mặc, cúi đầu tôn nhi đang hôn mê, trong mắt lộ vài phần tiếc nuối, càng thêm thương xót, đỡ lấy chẳng thèm liếc Huyết Luyện Tử lấy một cái, thẳng về phía Lăng Vân Kiếm Tông.
Huyết Luyện Tử trầm ngâm một hồi, gật đầu với Từ Thanh, trong mắt mang theo vài phần tán thưởng, cũng rời theo.
Chỉ thấy Thất Gia từng bước tiến đến, mặt Từ Thanh, đang thương, giơ tay khẽ vung một cái, lập tức hào quang lan tỏa rơi xuống Từ Thanh, khiến thương thế của nhanh chóng khôi phục, đó mỉm .
“Làm cũng coi như tệ, thôi, theo trở về.”
“Còn cả ngươi nữa.” Thất Gia đầu trừng mắt Đội trưởng.
Đội trưởng tủi , thầm nghĩ lão đầu thiên vị lộ liễu đến , chẳng lẽ sợ tổn thương tâm hồn mong manh của ? Dù cũng là tử của ông mà, hơn nữa còn là đại tử đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-625-tieu-bang-huu-den-gap-ta-nao-1.html.]
Đội trưởng thở dài, ngoan ngoãn theo Thất Gia, cùng với Từ Thanh lời nào, một đường hướng về bến tàu của Thất Huyết Đồng.
Trên đường, Thất Gia , Từ Thanh và Đội trưởng theo , Đội trưởng dùng vai hích nhẹ Từ Thanh.
“Sao gì ?”
Từ Thanh liếc Đội trưởng một cái, vẫn .
“Hắn mà mở miệng là sẽ phun m.á.u ngay, tiểu tử đang tiếc nuối tinh khí thần Diệt m.ô.n.g nuốt , hiện đang lực luyện hóa.” Thất Gia phía hờ hững lên tiếng.
Từ Thanh trầm mặc, nuốt xuống ngụm m.á.u dâng lên cổ họng, tiếp tục luyện hóa.
Đội trưởng thì hai mắt sáng rỡ, xoa xoa tay.
“Tiểu sư , ăn một thì nha.”
Từ Thanh ngẩn , thể tin nổi Đại sư .
“Không , Đại sư chê ngươi, ngươi nhổ một ngụm ?” Đội trưởng mắt lóe sáng .
Từ Thanh trầm mặc, bước nhanh vài bước tới gần Thất Gia, tránh xa Đội trưởng.
Đội trưởng đầy vẻ tiếc nuối.
Thất Gia nhịn đầu trừng mắt đại tử nhà một cái, về phía Từ Thanh.
“Vừa , ngươi hiểu ?”
Từ Thanh gật đầu, lắc đầu.
“Vị minh chủ của chúng , đang bày một ván cờ.”
Thao Dang
Từ Thanh nheo mắt .
“Đáng tiếc, tu hành thì y bản lĩnh, nhưng đánh cờ… thì gà.” Thất Gia đầy thâm ý.
“Nói chung, trong thời gian ngắn ngươi cần lo gì, ngươi an . ngươi nhớ… khi tu vi đạt đến cảnh giới Quy Hư như bọn họ, nhất là những lão tổ Quy Hư trong Liên Minh, như lão tổ của Đại Diễn Đạo c.ung , thì mỗi , vĩnh viễn sẽ chỉ một loại màu sắc.”
“Màu sắc, biến hóa khôn lường, nếu ngươi chủ động vạch trần, thì mãi mãi sẽ , rốt c.uộc bọn họ là màu gì.”
“Liên Minh mà, tông môn nhiều, vạn sự vạn vật đều là vì lợi ích. Dù cho đến cảnh giới cao hơn, lợi ích còn quá quan trọng, nhưng nếu ngươi cứ mất mãi ngừng, thì đến một nào đó, cái mất thể là lợi ích, mà là cả con nuốt chửng.”
“Thế giới ăn thịt , cách ăn của kẻ nguyên thủy và cách ăn của kẻ tầng cao, vốn là hai chuyện khác .”
“Căn nguyên vẫn là… chúng quá yếu.” Thất Gia lắc đầu.