Từ Thanh trầm mặc, nơi mũi thuyền về đêm tối, hồi lâu hít sâu một , thu pháp thuyền, bước về phía sơn môn Huyền U Tông.
Dọc đường , tốc độ nhanh.
Vừa , hồi tưởng những bí mật bại lộ trong trận chiến đó với Thánh Quân Tử. Dù sư tôn phân tích và trấn an rằng vẫn an , nhưng Từ Thanh trong thời gian vẫn thường xuyên suy ngẫm, xem liệu kẽ hở nào bỏ sót .
“Minh chủ Kim Ô, cũng Kim Ô, bản điều là một sự đối lập. Chỉ là khi còn yếu, mới thể giữ bình yên.”
“Ngoài , con mắt của Thánh Quân Tử dung hợp với Kim Ô của minh chủ, cho nên y sẽ dễ c.h.ế.t. Vậy tương lai của Thánh Quân Tử... còn là Thánh Quân Tử ?” Từ Thanh nheo mắt, trầm ngâm suy nghĩ.
“Quả nhiên là một thế giới ăn thịt .”
Giờ phút , đêm phủ xuống thành Liên Minh, gió đêm thổi qua con đường Từ Thanh đang , thổi phần phật tà áo , cũng khiến mái tóc dài tung bay.
Từ Thanh ngẩng đầu, xa về phía trời đêm.
“Sư tôn sai, vẫn còn quá yếu.” Từ Thanh khẽ lẩm bẩm, một ngày cũng ăn mất. Dù lẽ thể gì, dù mệnh định sẵn như , thì cũng nhất định giãy giụa phản kháng.
“Ta sẽ dốc hết sức, nếu thực sự thể, cũng khiến kẻ ăn , bụng nát bấy!”
Thế giới , kỳ thực so với nơi từng sống trong khu ổ chuột và trại nhặt rác ban đầu, về bản chất mà , gì đổi. Điều đổi, chỉ là lòng thể hiện sự tàn nhẫn theo cách cao cấp và tinh vi hơn mà thôi.
Ở trại nhặt rác, yêu ghét và cướp đoạt của bọn lang thang phần lớn đều là trực tiếp, g.i.ế.t chóc là mục đích.
Còn khi tu vi đạt đến một trình độ nhất định, tiếp xúc với cảnh tầng cao hơn, thì g.i.ế.t chóc còn là mục đích, mà trở thành một phương tiện để đạt mục đích.
Từng thời điểm, Từ Thanh quen với điều . hiện tại, dần chấp nhận, hơn nữa còn nhanh chóng học hỏi, hấp thu những dinh dưỡng để trưởng thành từ trong đó.
Giữa những suy nghĩ , thời gian lặng lẽ trôi đến giờ tý, Từ Thanh c.uối cùng cũng đến bên ngoài sơn môn Huyền U Tông.
Trong màn đêm, Huyền U Tông cũng tối tăm, nhưng đèn đuốc đỉnh núi vẫn le lói ánh sáng, như xua tan bóng đêm dày đặc.
Từ Thanh chân núi, hít sâu một , định bước lên bậc thang thì ánh mắt bỗng ngưng tụ, ngẩng đầu sâu về phía của bậc đá, nơi đó một bóng đang từng bước tiến .
Bóng dần dần bước ánh trăng, lộ gương mặt của một lão bà.
Từ Thanh chắp tay, khom hành lễ, vô cùng c.ung kính.
“Từ Thanh, ngươi thật chẳng quy củ, lão tổ triệu kiến mà ngươi tới trễ thế ! Nếu còn , lão nhất định sẽ phạt ngươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-627-mot-lop-sa-mong-1.html.]
Thao Dang
Lão bà hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, giọng lạnh nhạt, xong liền xoay bước lên bậc thềm, Từ Thanh thoáng qua cổ của lão bà, gì, bước theo lên thềm đá.
“Lại dám để ánh mắt của ngươi quét lên cổ nữa, ngươi tin , sẽ móc nó xuống.” Phía , lão bà đầu , nhưng giọng mang theo hàn ý truyền đến.
Từ Thanh vẫn mở miệng, tranh luận nơi đầu môi chót lưỡi trong mắt vốn ý nghĩa, nhất là đối mặt với mạnh mẽ. Vì bước chân vẫn bình thản, sắc mặt chút d.a.o động.
Hắn thể cảm nhận d.a.o động tu vi kinh khủng lão bà , mơ hồ mang đến cho cảm giác tương tự như Lục Gia.
Thấy Từ Thanh lời nào, lão bà đầu liếc một cái, đó xoay tiếp tục tiến bước.
Cả hai đều im lặng, cho đến một lúc , men theo bậc thang lên đến đỉnh núi, nơi một tòa phủ âm u xây bằng tử ngọc, phạm vi rộng, từ xa thể thấy chính giữa phủ là một tòa tháp cao.
Ánh sáng, chính là phát từ tháp đó.
Mà men theo đại môn bước , là một con đường lát đá xanh nhỏ hẹp, bốn phía hoa cỏ rực rỡ, khắp nơi đều thể thấy các đình nghỉ mát, còn ít bóng dáng các thị nữ , ai nấy hình yểu điệu, dung mạo xinh , làn da trắng như tuyết, giữa lông mày toát lên nét thanh xuân rạng rỡ.
Khi ngang qua nơi Từ Thanh , phần lớn đều đưa ánh mắt tò mò , khi thấy dung mạo Từ Thanh, liền khe khẽ bàn tán với , vang lên tiếng đùa khúc khích.
Từ Thanh thờ ơ như , thèm liếc lấy một cái.
Lão bà nhíu mày, hung hăng trừng mắt , khiến những thị nữ vội vàng tránh xa.
Ngoài , nơi còn vô những tảng đá bảy màu, sắp xếp ngay ngắn như cảnh sắc, khiến cho tòa phủ toát lên vẻ tao nhã thanh tĩnh.
Đặc biệt còn một dòng suối nhỏ khai mở, bắt nguồn từ , chảy ngoằn ngoèo từ đây xuống chân núi.
Trong dòng nước, thỉnh thoảng thể thấy từng con cá nhỏ màu vàng kim bơi qua, chúng râu dài, thoạt liền là loài phàm tục.
Thậm chí Từ Thanh còn trông thấy trong rừng rắn, hơn nữa chỉ một hai con, mà là nhiều, con bò thẳng qua con đường đá nhỏ, con thì quấn quanh cây xung quanh, con thì c.uộn trong góc.
bất kể chúng đang gì, thì khoảnh khắc thấy Từ Thanh, liền xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị, tất cả đều đồng loạt cúi đầu, tựa hồ lộ ý thần phục.
Cảnh khiến lão bà phía cũng sửng sốt, đầu Từ Thanh thật sâu thêm một nữa.
Từ Thanh mặt biểu cảm, nhưng trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, rõ đây là vì cớ gì.
Nghi hoặc , khi dâng lên ngày càng mãnh liệt trong lòng Từ Thanh, thì dẫn đến đông sương của phủ , nơi đó một hồ tiên.
Từ xa thể thấy sương mù bốc lên, giữa trung biến hóa hình dạng, tỏa từng trận linh khí tường hòa, mà bên ngoài hồ nước, một tầng lụa trắng vây quanh bốn phía, bên ngoài lớp lụa là mấy chục thị nữ lưng về phía hồ tiên, ai nấy đều cúi đầu.