Thanh âm lọt tai Từ Thanh khiến đôi mắt mở lớn.
Hơi thở dồn dập, trong đầu như tiếng sấm vang vọng. Được phép bước lều để giảng bài chính là ước mơ bấy lâu của . Giờ khắc , sự phấn khích khiến Từ Thanh hít sâu một , cúi bái thật sâu về phía lều.
“Đa tạ đại sư!”
Bốn chữ , Từ Thanh bằng giọng chân thành.
Hồi lâu , mới dậy rời khỏi lều.
Ngày hôm , thấy bóng dáng của Bạch đại sư khi đầu , nhưng vẫn tiếng trách mắng của dành cho đôi nam nữ thiếu niên trong lều.
Không để tâm nhiều, Từ Thanh sự phấn khích cuốn tràn trong lòng.
Khi trở về nơi ở, lập tức báo tin cho Lôi đội. Nghe , Lôi đội cũng vui mừng kém, nhất là khi thấy gương mặt rạng rỡ của Từ Thanh, nụ khuôn mặt Lôi đội càng thêm phần sâu đậm, trong lòng ngập tràn cảm khái.
Đứa trẻ , suốt thời gian qua ngừng mạo hiểm tiến cấm khu, tuy rõ lý do, nhưng Lôi đội rõ, Từ Thanh đang liều mạng tìm kiếm Thiên Mệnh Hoa – loài hoa thể kéo dài sinh mạng cho ông.
Một kẻ tràn đầy tình nghĩa, mang ơn cứu mạng của , trong thế giới lạnh lẽo , Lôi đội thể trân trọng? Từ Thanh mỗi trở về đều vô cùng mệt mỏi, Lôi đội khỏi xót xa.
Giờ đây, thấy Từ Thanh phấn khởi như , Lôi đội cũng vui lây. Vì thế, tối hôm đó, Lôi đội tự tay nấu một bữa cơm thịnh soạn cho Từ Thanh, trong lúc ăn ngừng căn dặn tôn sư trọng đạo, cần cung kính với Bạch đại sư. Từ Thanh lắng nghiêm túc, từng lời đều ghi tạc lòng.
Thao Dang
Đến khi bữa cơm kết thúc, trở phòng, lòng Từ Thanh vẫn nguôi phấn khích.
Hắn nghĩ đến ngày mai thể bước lều giảng bài, mong đợi cảm thấy thấp thỏm. Trong những băn khoăn , ký ức về ngày đầu tiên bái kiến dạy chữ khi còn ở khu ổ chuột chợt hiện về trong đầu .
Hắn mở chiếc túi da, cẩn thận sắp xếp đồ đạc. Cuối cùng, lấy một túi mới hơn, đặt đó phần lớn linh tệ cùng một lượng lớn Bạch Đan của .
Trong nhận thức của Từ Thanh, tri thức là vô giá. Toàn bộ tích lũy của bản đem dâng hết cũng . vẫn cân nhắc đến tình hình của Lôi đội, vì giữ một nửa.
Sau khi xong, thở phào một , lặng lẽ nhắm mắt, bắt đầu tu luyện hít thở, chờ đợi trời sáng.
Đêm , đối với Từ Thanh, dài dằng dặc.
Mãi đến khi ánh dương đầu tiên xuất hiện, Từ Thanh hiếm khi một bộ y phục mới, rửa sạch tay, bước khỏi phòng.
Vừa định rời , Lôi đội – xưa nay chẳng bao giờ dậy sớm – gọi .
Lôi đội cẩn thận dặn dò một hồi lâu. Từ Thanh thấy phiền, chỉ kiên nhẫn gật đầu, lắng từng câu chữ. Cuối cùng, Lôi đội chỉnh y phục cho Từ Thanh, đưa một chiếc túi da.
“Vào lều giảng thể tay .”
“Ta chuẩn .” Từ Thanh đáp khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-63-doc-dao-huy-thi-tan-1.html.]
Lôi đội trừng mắt, nhưng khi thấy ánh kiên định trong mắt Từ Thanh, ông đành thu túi da, phòng lấy một vò rượu.
“Ta Bạch đại sư thích uống rượu, ngươi mang cái qua .”
Lần , Từ Thanh từ chối, nhận lấy vò rượu rời khỏi sân. Đi vài bước, ngoái đầu , vẫy vẫy tay với Lôi đội đang đó, đó chạy nhanh hơn, hướng thẳng đến lều của Bạch đại sư.
Nhìn bóng lưng của Từ Thanh, Lôi đội khẽ mỉm .
“Đứa trẻ , lúc phân phát Thất Diệp Thảo cũng từng thấy vui vẻ đến .”
Mang theo cảm giác vui mừng hồi hộp, Từ Thanh đến lều – nơi mà hơn một tháng qua vẫn thường . Hít sâu một , gõ cửa lều.
“Vào .”
Nghe tiếng của Bạch đại sư, Từ Thanh cúi xuống kiểm tra y phục, kéo vạt áo cho thật ngay ngắn chậm rãi đẩy cửa lều. Vào trong, thấy ngoài Bạch đại sư đó, còn đôi nam nữ thiếu niên cùng mấy thị vệ quanh.
Khi ánh mắt của Từ Thanh lướt qua họ, họ cũng đồng thời .
So với vẻ điềm tĩnh của Bạch đại sư, sắc mặt của nam nữ thiếu niên thì phong phú hơn nhiều. Trong đó, thiếu niên tên Trần Phi Nguyên trông vẻ bất mãn, còn thiếu nữ tên Đình Ngọc thì đầy tò mò.
Từ Thanh thu hồi ánh mắt, cúi đầu bái sâu với Bạch đại sư, đó lấy túi da và vò rượu chuẩn sẵn, bắt chước cách hồi còn ở khu ổ chuột, dùng cả hai tay dâng lên.
Không thấy nét mặt của Bạch đại sư lúc , nhưng trong đôi mắt bình lặng của ông, thoáng hiện chút nhu hòa.
Bạch đại sư nhận lấy túi da, chỉ cầm vò rượu lên, ngay mặt Từ Thanh, nhấp một ngụm, như thể đang thực hiện một nghi thức nào đó.
“Bắt đầu học.” Đặt vò rượu xuống, Bạch đại sư chậm rãi .
Vẫn như thường lệ, buổi học bắt đầu với phần kiểm tra. Đình Ngọc và Trần Phi Nguyên dường như âm thầm so bì với Từ Thanh, hiển nhiên họ chuẩn bài tập từ tối hôm nên trả lời dứt khoát. Sau khi trả lời xong, cả hai lập tức sang Từ Thanh.
Từ Thanh để ý đến họ, chỉ chăm chú Bạch đại sư, trả lời từng câu hỏi một cách cẩn thận và đầy đủ. Bạch đại sư khẽ gật đầu, đó bắt đầu giảng bài chính thức.
Từ Thanh lắng hết sức nghiêm túc. Hắn vô cùng trân trọng cơ hội lều học, trong suốt buổi hề phân tâm.
Trần Phi Nguyên và Đình Ngọc cũng chăm chú kém, điều khiến Bạch đại sư trong lòng khỏi khẽ mỉm .
Cứ thế, hơn mười ngày nữa trôi qua. Từ Thanh quen với việc giảng trong lều, nhưng sự nghiêm túc của vẫn giảm bớt chút nào, kiến thức thu nhận ngày càng nhiều hơn.
So với , Trần Phi Nguyên vài ngày trở về bản tính cũ, chỉ Đình Ngọc vẫn duy trì sự chăm chỉ, ngừng so sánh với Từ Thanh.
Tuy nhiên, mỗi buổi học, hai bắt đầu trò chuyện đôi chút. Phần lớn là Đình Ngọc tò mò hỏi về cuộc sống trong khu trại, còn Từ Thanh chỉ trả lời ngắn gọn vài câu.
Về phần Trần Phi Nguyên, từ đầu đến cuối y vẫn tỏ vẻ bất mãn với Từ Thanh, chuyện cũng chẳng mấy câu.
Từ Thanh để tâm, vốn dĩ giỏi giao tiếp, vì mỗi tan học, đều nhanh chóng rời , tiến về khu trại. Giờ đây, lý do đến cấm khu hàng ngày chỉ là vì linh năng, mà còn vì thảo mộc.