Từ Thanh thoáng qua cát bụi dần tiêu tán bốn phía, những hạt bụi đó vốn do t.h.i. .t.h.ể hóa thành. Cái c.h.ế.t của những kẻ , để tâm. Điều khiến lòng Từ Thanh trầm nặng, là thủ đoạn của cảnh giới Quy Hư Đại Cảnh .
Thủ đoạn thoạt đơn giản, nhưng sự huyền diệu ẩn chứa bên trong vượt xa khỏi sự lĩnh hội của .
Điều đó khiến Từ Thanh hít sâu một , cúi đầu xuống nơi vốn là vị trí của ngọn núi trong dãy Thái Tư Độ Ách Sơn.
Nơi đó giờ đây bằng phẳng.
Từ Thanh trầm mặc, điều khiển pháp thuyền tiếp tục tiến về phía . Trong ánh trăng, tâm tình của Tử Huyền Thượng Tiên dường như , thỉnh thoảng còn đưa bình rượu lên bên môi đỏ, uống từng ngụm từng ngụm.
Khi cô uống rượu, vẻ yêu kiều dường như vơi ít nhiều, đó là nét phóng khoáng khí.
Vậy mà dáng vẻ như thế, chẳng những giảm sự quyến rũ của cô , ngược còn khiến cho khí chất giang hồ phiêu dật, như uống một chén rượu đục giữa nhân gian, khiến bóng dáng cô càng thêm hấp dẫn mãnh liệt.
Ánh mắt Từ Thanh nhiều dừng nơi bình rượu trong tay Tử Huyền Thượng Tiên.
nghĩ đến tu vi của cô , cho dù uống bao nhiêu cũng khó mà say , âm thầm thở phào.
Tử Huyền Thượng Tiên nhận ánh mắt của Từ Thanh, gương mặt xinh liền nở nụ , giơ bình rượu trong tay lên, hướng về phía Từ Thanh lắc lắc.
“Ngươi uống ?”
Từ Thanh lắc đầu.
“Ngươi đúng là một tiểu hài tử, ngốc ghê đấy.” Tử Huyền Thượng Tiên khẽ , đưa bình rượu lên môi, uống thêm một ngụm, mấy giọt rượu theo khóe môi khẽ nhếch của cô trượt xuống, nhỏ lên trung, theo gió bay xa.
Trong đó một giọt, lẽ là trùng hợp, rơi lên cằm của Từ Thanh, tỏa chút men rượu nhàn nhạt, khi luồng hương thấm mũi Từ Thanh, thì nơi lan can thuyền, Tử Huyền Thượng Tiên lấy một ống sáo xanh biếc, đưa lên miệng, thổi một khúc sáo du dương.
Khúc sáo vô cùng dễ , tuy Từ Thanh hiểu âm luật, nhưng vẫn thể cảm nhận khí khái ẩn chứa trong giai điệu .
Tựa hồ một nữ tử vận áo tơi, tay cầm trường kiếm, từ giữa chốn giang hồ bước , đang kể về tuổi trẻ phồn hoa và những chuyện xưa cũ.
Mơ hồ còn xen lẫn một tia tiếc nuối.
Nghe mãi, thể Từ Thanh dần thả lỏng, chìm trong đó.
Cứ như , thời gian chầm chậm trôi qua.
Dưới ánh trăng, Tử Huyền Thượng Tiên vận bạch y, như tiên nữ hạ phàm, dung nhan tuyệt mỹ, ánh mắt m.ô.n.g lung, tiếng sáo phiêu dật.
Gió núi bạn, khúc nhạc vui, ngân vang khắp nơi, dần xa dần xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-631-mot-khuc-hong-tran-1.html.]
Thao Dang
Mà Thái Tư Độ Ách Sơn, nơi từng đầy rẫy sát khí ngày nào, trong đêm nay tựa hồ cũng chìm đắm trong tiếng sáo , trở nên yên tĩnh lạ thường.
Phảng phất như cả thiên địa, chỉ còn một Tử Huyền Thượng Tiên, dần dần, sự tiếc nuối trong tiếng sáo hóa thành nỗi cô độc.
Từ Thanh sự cô đơn , bất giác ngẩng đầu về phía Tử Huyền Thượng Tiên đang lan can thuyền. Trên hình cô lúc , nhiều thêm vài phần phiêu diêu, thêm vài phần cô tịch, như một nhành u lan nơi cốc sâu thăm thẳm.
Không cần ai đến thưởng thức mùa hoa của cô , cần ai chứng kiến phong hoa của cô , cô chỉ vì bản mà nở rộ, cũng chỉ vì chấp niệm trong lòng mà mong đợi.
Nhìn bóng dáng tuyệt mỹ mắt, Từ Thanh bỗng nhiên hiểu vì Đội trưởng từng , thuở thiếu thời, vô si mê vị Tử Huyền Thượng Tiên .
Từ Thanh đến mức si mê, nhưng thích tiếng sáo mang theo khí ẩn chứa nỗi tiếc nuối , cũng thích sự cô đơn chan chứa trong làn điệu .
Từ Thanh khẽ nhắm mắt , tiếng sáo khiến nhớ đến những tháng ngày thơ ấu, nhớ đến c.uộc đời từng gắng gượng chống chọi, nhớ đến Lôi đội, nhớ đến Bạch đại sư.
Hắn chợt uống rượu.
Thời gian dần trôi qua, cho đến khi trời sáng.
Tiếng sáo cũng dần tan biến, bóng dáng Tử Huyền Thượng Tiên lúc mặt trời mọc liền nơi mũi thuyền, lưng về phía Từ Thanh, ngẩng đầu về vầng lửa nơi chân trời.
“Từ Thanh, ngươi thích ngắm bình minh ?”
“Rất ít.” Từ Thanh nghĩ ngợi đáp.
“Ta thì thích, vì khoảnh khắc bình minh ló rạng, là lúc ánh sáng nhất.” Tử Huyền Thượng Tiên nhẹ giọng thốt, đó lặng lẽ ngước bầu trời. Từ Thanh cũng ngẩng đầu, ngắm thiên .
Hai thêm gì nữa, cho đến khi trong những đám mây đỏ như lửa , vầng thái dương nhô lên, ánh sáng vô tận lan tỏa khắp trời đất, xóa tan màn đêm đen tối, c.uốn phăng bóng đen của Thái Tư Độ Ách Sơn, khiến thiên địa trong khoảnh khắc , rạng rỡ sáng bừng.
Khi ngày mới đến, một luồng ánh mắt mang theo ác ý bất ngờ hiện , từ trong Thái Tư Độ Ách Sơn phía lóe lên, khóa c.h.ặ.t lấy pháp thuyền của Từ Thanh.
Ánh mắt như hóa thành thực chất, khiến gian vặn vẹo, thậm chí ánh sáng nơi bầu trời cũng che phủ một thoáng.
Tử Huyền Thượng Tiên lập tức cau mày, nơi mi tâm hiện lên một tia vui.
Chỉ trong khoảnh khắc, khi ánh mắt ác ý rơi xuống Tử Huyền Thượng Tiên, thì ác ý liền hóa thành sợ hãi và kinh hoàng, tức khắc tiêu tan.
hiển nhiên, quấy nhiễu đến Tử Huyền Thượng Tiên… hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Tử Huyền Thượng Tiên giơ tay ngọc lên, khẽ vung về phía , một ngọn núi nhỏ ở gần đó lập tức vặn vẹo, bốc cháy rừng rực trong nháy mắt, hóa thành tro bụi.
Toàn bộ quá trình chỉ xảy trong nháy mắt, nhanh đến cực hạn, đến mức chẳng kịp vang lên một tiếng gào thét, ngọn núi , thứ trong núi, còn tồn tại.
Làm xong việc , Tử Huyền Thượng Tiên vươn vai một cái, xoay về phía Từ Thanh. Trong lúc Từ Thanh còn đang khẽ căng thẳng, cô đến mặt , thẳng mắt , ánh mắt thâm sâu, dễ khiến đối diện chìm đắm trong đó mà lạc lối.