Quang Âm Chi Ngoại - Chương 65: Hoàng hôn cô đơn (1).
Cập nhật lúc: 2025-02-01 03:06:56
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nam Hoàng Châu, phía Đông.
Mùa hạ đến, những cơn mưa dần trở nên thường xuyên hơn, và bầu khí cũng bắt đầu mang theo chút nóng nực của ngày hè.
"Tháng năm ."
Giữa lúc mặt trời lên cao, khi kết thúc bài giảng trong lều của Bạch đại sư, Từ Thanh ngẩng đầu bầu trời xanh thẳm và mặt trời chói chang, khẽ lẩm bẩm.
Thời gian trôi qua như nước chảy, hai tháng kể từ khi đến khu trại .
Nhớ những gì xảy trong thành trì mưa m.á.u cách đây hai tháng, chuyện dường như trở nên xa xôi. trong tâm trí Từ Thanh, tất cả vẫn còn rõ ràng như mới hôm qua.
So với cuộc sống nghèo khổ trong khu ổ chuột đây, cuộc sống của giờ đổi nhiều.
Thao Dang
Dù là tu vi tri thức về thảo mộc, Từ Thanh đều cảm nhận bản đang ngừng trưởng thành.
Hơn nữa, nhờ những bữa ăn đầy đủ từ Lôi đội, cơ thể gầy gò ngày giờ đây trở nên rắn rỏi hơn.
Việc tu luyện Hải Sơn Quyết càng khiến khí huyết trong cơ thể bừng bừng như lửa cháy. Khí tức mạnh mẽ phát từ cơ thể hề che giấu sự sắc bén, khiến khác liền cảm thấy áp lực.
Có lẽ cũng vì thường xuyên mô phỏng nhát đao đá c.h.é.m xuống trong ngôi đền, đôi mắt Từ Thanh giờ đây sáng rõ hơn thường. Càng luyện tập, ánh mắt càng trở nên sắc sảo, tựa như thể thấu thứ.
Đặc biệt, các bài giảng từ Bạch đại sư chỉ giàu thêm tri thức, mà còn mang đến cho một khí chất điềm đạm của bậc học giả.
Tất cả những điều khiến Từ Thanh vốn quen rửa tay sạch sẽ, dù gương mặt vẫn còn lấm lem bụi bẩn, cũng thể che giấu vẻ thanh tú trong đường nét.
Chính vì , khó để nhận ánh mắt ngưỡng mộ của những nữ tử sống trong những chiếc lều lông vũ tại khu trại, thường kín đáo dõi theo .
Từ Thanh từng bận tâm đến những điều đó. Gần đây, tâm trạng vẫn mang theo sự trầm mặc.
Một phần là vì vẫn tìm Thiên Mệnh Hoa, phần khác là vì Lôi đội – dìu dắt – ngày càng bộc lộ sự già nua và suy yếu.
Bởi , những chuyến rừng cấm của cũng ngày càng thưa thớt. Sau mỗi buổi học tại lều của Bạch đại sư, Từ Thanh thường trở về chỗ ở của .
Dù phần lớn thời gian đều một lặng lẽ tu hành, nhưng chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của Lôi đội nơi căn phòng sát vách, lòng cảm thấy yên hơn.
Những bữa ăn tối hàng ngày với Lôi đội, đối với Từ Thanh, trở thành những khoảnh khắc đáng quý.
Hôm nay cũng . Bước trong khu trại, chú ý đến những kẻ nhặt rác xung quanh, mà thẳng đến tiệm tạp hóa.
Cô bé bận rộn trong quầy hàng, thấy bóng dáng Từ Thanh, lời nào chạy ngay đến phía quầy, lấy một vò rượu và đưa cho .
Cô bé dường như quen với việc mỗi ngày giờ , Từ Thanh sẽ đến mua rượu.
"Cảm ơn."
Hắn nhẹ giọng , ánh mắt khẽ lướt qua vết sẹo gương mặt cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-65-hoang-hon-co-don-1.html.]
Dù vết sẹo dữ tợn, cô bé lạc quan. Cô nở nụ với Từ Thanh, định gì đó thì những kẻ nhặt rác khác gọi đến.
Từ Thanh để ý, cầm bầu rượu chuẩn rời . Bóng lưng rơi tầm mắt cô bé, cô vội vàng vài câu với những kẻ nhặt rác chạy đến bên cổng, theo Từ Thanh đang dần rời xa, đột nhiên cất tiếng gọi.
“Ca ca!”
Bước chân của Từ Thanh khựng . Khi đầu, cô bé nhanh chân chạy tới.
Đến gần Từ Thanh, cô bé đưa tay , trong lòng bàn tay là một viên kẹo.
“Ta gần đây vì ca ca buồn bã, nhưng mỗi vui, mẫu đều cho kẹo ăn. Ăn kẹo , liền vui vẻ trở .”
“Đây là viên kẹo cuối cùng của , tặng cho ca ca.”
Cô bé , sợ Từ Thanh từ chối. Cô nhanh chóng đặt viên kẹo tay , đó chạy thật nhanh về cửa tiệm. Đến cửa, cô đầu , lớn tiếng :
“Ca ca, nhất định vui lên nhé!”
Từ Thanh ngẩn đó, bóng dáng cô bé khuất tiệm. Hắn cúi xuống, viên kẹo trong lòng bàn tay, lâu ... cẩn thận cất nó .
Trên đường trở về, trong khu trại vang lên tiếng ồn ào. Từ xa, Từ Thanh thấy hai đoàn xe đang lượt đến gần khu trại.
Đoàn xe phía , từ độ mới của những chiếc xe ngựa đến sự khỏe khoắn của ngựa, đều vượt xa bất kỳ đoàn xe nào mà Từ Thanh từng thấy. Bên trong đoàn xe chỉ hộ vệ mà còn ba đến năm trung niên, linh năng tỏa từ họ mạnh mẽ đến mức rõ rệt.
rõ ràng họ trọng tâm của đoàn xe.
Theo sự xuất hiện của đoàn xe, một nhóm nam nữ thiếu niên lượt bước xuống. Họ đều ở độ tuổi mười sáu, mười bảy, dáng vẻ kiêu căng, bước hiên ngang, y phục tinh xảo, làn da trắng mịn. Nam thì tuấn tú, nữ thì yêu kiều.
Thân phận của họ hiển nhiên tầm thường. Có vẻ như họ chê bai sự bẩn thỉu và hỗn loạn trong khu trại nên quyết định dựng trại ở bên ngoài. Sự kiêu ngạo và thái độ lệnh của họ bộc lộ rõ rệt.
Mỗi dường như đều hầu hoặc tùy tùng bên cạnh, ước chừng hơn trăm đang phục vụ cho mười lăm, mười sáu nam nữ thiếu niên .
Ở phía đoàn xe là một đoàn xe thứ hai. Dù cũng tồi, nhưng so với đoàn xe thì trông kém xa.
Rõ ràng đoàn xe rõ phận của những thiếu niên , nên cả đoạn đường luôn giữ cách, tránh tiếp xúc với họ. Những bước xuống xe của đoàn phần lớn đều khiêm nhường.
Từ Thanh chỉ liếc qua một cái thôi.
Khu trại thường xuyên các đoàn xe ghé qua, hoặc để phát nhiệm vụ, hoặc tiến cấm khu. Bên trong họ là đủ loại , đây cũng là nền tảng cho sự tồn tại của khu trại nhặt rác, đối với Từ Thanh, cảnh quá quen thuộc.
Khi trở về nơi ở, thấy Lôi đội đang tập thể dục trong sân. Dưới ánh mặt trời, thể của Lôi đội lộ rõ dấu vết của tuổi già, khiến lòng Từ Thanh càng thêm trĩu nặng.
“Lại mua rượu cho , lắm, lắm.” Lôi đội nhận thấy bầu rượu tay Từ Thanh, lớn.
“Được , ngươi bếp dọn dẹp , ngoài dạo một chút, tiện thể mua ít nguyên liệu về.” Lôi đội , khoác tay rời .
Đây là thỏa thuận giữa và Từ Thanh: nguyên liệu do Lôi đội tự mua. Từ Thanh từ chối, nhưng tiền nhà đưa cho Lôi đội thì luôn nhiều hơn.
Dường như đây chính là cách sống giữa và Lôi đội.