Từ Thanh nhớ Lôi đội từng , trong lòng một nếu chôn giấu quá nhiều chuyện, thì sẽ trở nên trưởng thành.
Từ Thanh cảm thấy, bản hiện tại… trưởng thành .
Hắn về tông môn một chuyến, đó chờ đến khi đủ mạnh, sẽ rời khỏi Nghênh Hoàng Châu, tìm ngọn núi Triều Hạ Sơn .
Đồng thời, kẻ mà g.i.ế.t, chỉ là những cái tên khắc lên thẻ trúc. Đối với tổ chức Chúc Chiếu, trong lòng Từ Thanh, sát ý từng mãnh liệt đến .
“Chúc Chiếu, cũng c.h.ế.t sạch!”
Từ Thanh giọng khàn khàn, lấy pháp hạm, bước lên . Ngay đó pháp hạm hóa thành một đạo trường hồng, lướt vụt trong mưa tuyết, lao thẳng về phía Liên Minh Thất Tông.
Trong khoang pháp hạm, Từ Thanh lặng lẽ đó, lặng lẽ nhập định.
Mặc cho thời gian từng chút trôi qua.
Cho đến ba ngày , Từ Thanh chậm rãi mở mắt.
Vẻ mặt biểu cảm, cúi đầu túi trữ vật của , lâu mới mở , lấy một bình rượu, đưa lên môi tu một ngụm lớn. Theo vị cay nồng tràn qua cổ họng, Từ Thanh chợt nhớ đến đầu tiên uống rượu.
Khi , Lôi đội , bảo còn nhỏ, hiểu mùi vị của rượu.
Sau khi Thất Huyết Đồng, Từ Thanh hiểu, mà hôm nay… cảm thấy rượu đủ nồng.
Hắn ngửa cổ uống một ngụm lớn, dậy bước khỏi khoang thuyền, boong ngẩng đầu lên bầu trời đêm, cảm nhận c.uồng phong đang thổi tới từ trời cao. Hắn từ từ thu ánh , chuyển sang ngắm phương xa.
Thao Dang
Một lúc , Từ Thanh lấy một cây sáo, nâng hai tay lên, đặt sáo bên môi.
Từng chút… từng chút một… âm thanh sáo u sầu, réo rắt vang vọng trong pháp hạm, lan tỏa xa.
Giữa vòng xoay ngân vang đó, kể một đoạn chuyện xưa.
Khúc , tên Ly Thương.
Ngay giờ khắc , trong vùng hoang dã của Nghênh Hoàng Châu, đoàn Chúc Chiếu đang tiến bước, suốt dọc đường ai một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-668-qua-khu-cua-tu-thanh-2.html.]
Thanh niên áo đen phía vẫn lạnh nhạt, những phía đều im lặng.
Cho đến thật lâu , Dạ Cưu mới ngẩng đầu chủ nhân phía , do dự cất giọng trầm thấp.
“Chủ nhân, thiếu niên là…”
“Là đời của .” Thanh niên áo đen thản nhiên đáp.
Dạ Cưu hít sâu một , do dự một lúc cất tiếng:
“Hắn… cũng là tiền kiếp giống ngài ?”
Thanh niên áo đen phía khẽ lắc đầu, lạnh nhạt đáp:
“Từ Thanh tiền kiếp, chỉ là con của một gia đình bình thường. tình cảm mà cảm nhận khi ký ức đời của thức tỉnh, trở thành mối ràng buộc trong lòng khi thức tỉnh.”
“Chủ nhân, nếu trong Thất Huyết Đồng, cẩn thận… g.i.ế.t , thì sẽ thế nào?” Dạ Cưu do dự hồi lâu, c.uối cùng vẫn hỏi câu .
“Ngươi sẽ c.h.ế.t.” Thanh niên áo đen đầu, ngữ khí thản nhiên.
Dạ Cưu lặng thinh. Gã hiểu, chủ nhân của gã căn bản quan tâm sống c.h.ế.t của Từ Thanh. Lần cũng chỉ là tình cờ gặp , nên mới liếc một cái.
Nếu , lúc khi gã tay, chủ nhân nhất định ngăn .
Chính vì để tâm, cho nên ai cũng thể g.i.ế.t Từ Thanh, cũng sẽ ngăn cản.
bởi vì ràng buộc, cho nên ai dám g.i.ế.t Từ Thanh, sẽ tay c.h.é.m kẻ đó.
Tất cả, kỳ thực đều là tự sinh tự diệt.
Suy cho cùng, trong lòng chủ nhân gã, là trưởng của Từ Thanh đời , mà từ đầu đến c.uối, vẫn là vị Tử Thanh Thái Tử kinh diễm cả trời cao, đến cả Thánh Địa cũng nhiều thu tử, lúc c.h.ế.t từng hứa nguyện với Thần Linh để ban cho cơ hội sống ở đời thứ hai.
“Chủ nhân, nếu c.h.ặ.t đứt mối ràng buộc đó thể khiến đạo tâm ngài viên mãn hơn, chuyện … Dạ Cưu nguyện !” Dạ Cưu cúi đầu, trầm giọng .
“Ta tu đạo, cần đạo tâm. Điều tu… là Thần.” Thanh niên áo đen ánh mắt bình tĩnh, bước ngày càng xa.