Sau đó bật , dậy nhổ một ngụm nước bọt cách đó mấy trượng, rơi xuống tuyết trắng phía xa.
Đội trưởng ngẩn , cũng nhổ một ngụm, thấy Từ Thanh gì, y chuyện thể nóng vội, bèn đè nén sự tò mò trong lòng, ăn xong quả táo lấy một quả lê đông đặc sản của Thái Sơ Thành, bắt đầu ăn tiếp.
Bên ngoài yên tĩnh, bầu trời đêm trong làn tuyết bay đầy trời, toát lên một vẻ yên bình hiếm .
Chỉ tiếng củi lửa cháy vang vọng gần đó, cùng với những tiếng bên trong trướng lều, lững lờ lan tỏa.
Không từ khi nào, Ngôn Ngôn len lén chạy đến, thấy Từ Thanh và Đội trưởng đang giữa tuyết, cô lập tức phịch xuống bên cạnh Từ Thanh, cọ cọ vài cái cũng xuống, vẻ mặt mãn nguyện.
Trên bầu trời, Huyết Luyện Tử và Đông U Thượng Nhân đang lặng, cúi đầu ba đất tuyết.
“Vẫn là thanh xuân thật.” Huyết Luyện Tử cảm thán.
“Hơn nữa ngươi xem, tiểu tử đó rốt c.uộc trả lời điều gì? Hôm nay mấy vị đại nhân của Chấp Kiếm Đình cũng lượt ám chỉ hỏi thử đấy.” Huyết Luyện Tử mặt đầy hiếu kỳ.
Đông U Thượng Nhân liếc lão một cái lạnh lùng.
Huyết Luyện Tử chớp chớp mắt, ho nhẹ một tiếng, đổi cách gọi.
“Ngươi xem, tên cháu rể nhà ngươi đó, rốt c.uộc trả lời cái gì ?”
Nếp nhăn mặt Đông U Thượng Nhân cũng hiện lên ý , khẽ gật đầu.
“Về Liên Minh , thể để nữ tế nhà ngươi hỏi đồ một chút.”
“Vẫn còn sớm mà, mấy vị đại nhân bên Chấp Kiếm Đình bảo chúng lưu thêm vài ngày, một mặt là để Từ Thanh và Trần Nhị Ngưu cảm ngộ Nhân tộc Hoàng cấp công pháp, mặt khác hình như Chấp Kiếm Đình còn việc gì đó, cần hai đứa nó giúp một tay.”
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Tu sĩ các tông hội tụ từ khắp nơi về Thái Sơ Ly U Thành, phần lớn đều rời .
Tòa thành vốn náo nhiệt nay cũng trở nên vắng vẻ hơn nhiều, chỉ còn tán tu còn ở , tiếp tục cảm ngộ Chiến Chi Linh Ấn từ trụ Thái Sơ Ly U.
Người của Liên Minh Bát Tông vẫn rời , của Ly Đồ giáo cũng , ngay cả Thái Tư Tiên Môn cũng thế.
Bởi vì phần thưởng cho đầu trong leo trụ Thái Sơ Ly U đó phát .
Cảm ngộ Hoàng cấp công pháp của Nhân tộc, vô cùng hiếm .
Mà nơi cảm ngộ cũng sắp xếp tại đỉnh cột Thái Sơ Ly U, trong Chấp Kiếm Đình giữa tầng mây chín tầng trời .
Đây cũng là đầu tiên Từ Thanh bước nơi .
Tại đây, Từ Thanh còn trông thấy Thanh Thu.
Chỉ là đối phương cùng họ cảm ngộ, mà đang lặng lẽ một đại điện, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Cô thấy Từ Thanh cùng Đội trưởng, lập tức mặt , “hừ” một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-786-de-kiem-2.html.]
Thao Dang
Từ Thanh mặt biểu cảm, Đội trưởng cũng hừ một tiếng, chẳng mấy chốc hai rời khỏi nơi đó, c.uối cùng Chấp Kiếm Giả đưa đến một khu vực trống trải.
Nơi đây mặt đất chảy đầy chất lỏng màu đỏ, vẽ nên một pháp trận khổng lồ, trong lúc tỏa ánh sáng đỏ rực cũng chiếu cả nơi trong huyết quang.
Chính giữa phía , dựng một khối đá lớn màu đen, bên tảng đá quấn đầy những sợi xích sắt màu xám.
Xuyên qua các khe hở giữa những sợi xích, thể thấy tảng đá điêu khắc một thanh kiếm.
Một thanh kiếm bình thường, đơn giản.
Thế nhưng trong khoảnh khắc , dù là Từ Thanh Đội trưởng, đều chấn động tâm thần.
Bọn họ cảm nhận một luồng khí thế kinh thiên động địa, từ thanh kiếm khắc khuếch tán bốn phương.
Hai , đều thấy trong mắt đối phương sự chấn động cùng khát vọng mãnh liệt.
Bọn họ hiểu rõ, nơi … chính là chỗ cảm ngộ Hoàng cấp công pháp của Nhân tộc.
Thậm chí Kim Ô lưng Từ Thanh, giờ phút cũng đang run rẩy, đầu tiên đối mặt với một công pháp Hoàng cấp khác mà tự hiện , như thể đang e dè kính sợ.
Đồng thời ở nơi , Từ Thanh còn trông thấy Trương Tư Vận.
Đối phương đến sớm hơn bọn họ, lúc đang bên cạnh tảng đá, nhắm mắt cảm ngộ.
“Đi , mỗi các ngươi ba canh giờ cảm ngộ, ba canh giờ sẽ trận pháp đưa ngoài.”
Người đưa bọn họ tới chính là vị Chấp Kiếm Giả trung niên chủ trì nghi lễ hôm đó.
Suốt dọc đường, ông liếc Từ Thanh mấy , lúc xong nhắc thêm vài câu.
“Các ngươi hãy trân trọng cơ hội , bởi theo trình tự của Chấp Kiếm Giả, cảm ngộ thanh kiếm nữa cần công huân quân sự cực lớn mới .”
“Bởi vì công pháp Hoàng cấp mặt các ngươi đây, tên là...”
“Đế Kiếm!”
“Đế Kiếm, cũng xưng là Kiếm của Chấp Kiếm Giả, do Đại Đế sáng lập, là một trong hiếm công pháp Hoàng cấp thể cho nhiều cùng cảm ngộ, là công pháp chuyên biệt của Nhân tộc , càng là của riêng Chấp Kiếm Giả.”
“Có thể , Chấp Kiếm Giả ngày xưa thể trấn áp vạn tộc, cho đến nay vẫn còn dư uy, quan hệ với thanh Đế Kiếm hề nhỏ.”
“Sau khi cảm ngộ, các ngươi sẽ hiểu vì như .”
Nói xong, vị trung niên Chấp Kiếm Giả xoay rời .
Từ Thanh và Đội trưởng chút do dự, lập tức tiến lên, mỗi chọn lấy một chỗ khoanh chân xuống, bắt đầu cảm ngộ.
Thế nhưng so với Từ Thanh, thì Đội trưởng gần tảng đá quá, khiến Từ Thanh thấy mà giật , liền truyền âm nhắc nhở.
“Đại sư , nếu mà ở đây cắn một phát, e là... chỉ đến Phong Hải Quận thôi đấy.”
Đội trưởng ngoái đầu , Từ Thanh đầy ai oán.