Quang Âm Chi Ngoại - Chương 847: Mười bốn phạm nhân của khu Đinh 132. (1)
Cập nhật lúc: 2025-07-03 16:50:51
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khu Đinh 132, hiện tại chỉ mười bốn phạm nhân.
So với những nhà giam khác trong khu Đinh tới hàng trăm thậm chí hàng nghìn tội phạm, thì lượng phạm nhân ở đây quả thật quá ít.
Ít đến mức Từ Thanh cần suy nghĩ nhiều, trong đầu hiện lên đầy đủ thông tin của từng phạm nhân ghi trong tư liệu.
Lúc , khi cửa ngục Đinh 132 mở , cùng với luồng khí mục nát khuếch tán khắp nơi, Từ Thanh nơi ngưỡng cửa, bình tĩnh bên trong.
Bên trong cánh cửa là một vùng tối đen.
Từ Thanh trầm ngâm mấy thở, cất bước tiến .
Từng bước một bước trong nhà giam, bước bóng tối, đó, một cái vung tay của , cánh cửa ngục đóng sầm , vang lên một tiếng "Ầm".
Âm thanh vang vọng, truyền đến tai tất cả những ngục đang quan sát nơi , hóa thành một làn sóng rung động trong lòng bọn họ.
Bên trong nhà ngục Đinh 132 vẫn tối đen như mực, chỉ tiếng bước chân vang vọng.
Đó là bước chân của Từ Thanh.
Hắn dùng quyền hạn của ngục để bật đèn, bởi so với ánh sáng rõ ràng, Từ Thanh cảm thấy màu đen ở đây hợp với hơn.
Bản vốn dĩ quen với việc bước trong đêm tối.
Nhất là khi thích ứng với bóng tối, thì thứ nơi đây tuy mờ mịt, nhưng là thể thấy.
Cũng như nhà ngục từng tàn sát đó, khu Đinh 132 cũng một quảng trường lớn ở trung tâm, xung quanh là những phòng giam.
Từ Thanh bước hành lang bên ngoài các phòng giam, qua từng căn trống , mãi cho đến khi dừng phòng giam thứ mười chín.
Nơi phạm nhân.
Đó là một bóng xếp bằng lưng về phía Từ Thanh, hình cao lớn đến mức đầu gần chạm trần nhà giam.
Toàn trần trụi lấy một mảnh vải, nhưng vô xúc tu đang ngọ nguậy, dài ngắn khác , rủ xuống như những sợi vải.
Đối với sự xuất hiện của Từ Thanh, gã khổng lồ hề để tâm, dường như đang ăn thứ gì đó, trong tiếng nhai nuốt vang lên nhè nhẹ, đầu gã cũng khẽ lắc lư, như đang xé rách thứ gì đó.
Bên ngoài phòng giam, Từ Thanh yên bất động, ánh mắt lạnh lùng quan sát.
Thông qua Bóng ảnh, thể thấy rõ thứ mà đối phương đang ăn, chính là những xúc tu thể , lúc đang xé rời từng chiếc một.
Đồng thời Từ Thanh cũng thấy rõ dung mạo của phạm nhân .
Tư liệu ghi , kẻ là một con Vân Thú.
Trên đường đến quận thành, Từ Thanh từng gặp Vân Thú ở Vân Phong Châu, chúng linh trí, cơ thể dài hơn trăm trượng, còn bóng dáng mắt thấp hơn nhiều, hơn nữa hình dáng cũng khác biệt đôi chút.
Từ Thanh thu ánh mắt , tiếp tục bước , chẳng bao lâu , cách bảy tám phòng giam, trông thấy phạm nhân thứ hai.
Là một nữ phạm nhân.
Cô là Nhân tộc.
Toàn dơ bẩn, đầy những vết thương do cắn xé.
Lờ mờ thể thấy dung mạo cô khá xinh , đặc biệt hình vô cùng quyến rũ, lúc cô đang xổm trong một góc, tay ôm một bù bằng rơm, như đang dỗ cho nó ngủ.
Thao Dang
Khi Từ Thanh ngang qua, cô cảm giác , liền giơ ngón trỏ tay trái đặt lên môi, khe khẽ “suỵt” một tiếng.
Như thể nhắc nhở Từ Thanh đừng đánh thức hài tử đang ngủ.
Sàn nhà trong phòng giam của cô rải đầy cỏ dại, lờ mờ thể thấy vô bù rơm xé nát rải rác khắp nơi.
Từ Thanh lạnh lùng chăm chú, trong đầu hiện thông tin tư liệu về nữ nhân , cô từng là một thiên kiêu, đến từ Thái Hư Hóa Yêu Tông.
Thuở nhỏ từng gặp kỳ ngộ, ăn qua thiên tài địa bảo tựa như trường sinh quả, vốn kỳ vọng lớn, thế nhưng phát hiện thầm lén tàn nhẫn đến cực điểm, nấu ăn đồng tộc hài nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-847-muoi-bon-pham-nhan-cua-khu-dinh-132-1.html.]
Chuyện năm xưa từng gây ít sóng gió.
Cô vốn nên xử tử, nhưng phần lớn nhân của những cô hại c.h.ế.t đều yêu cầu khiến cô sống bằng c.h.ế.t, chịu đựng vô tận tra tấn.
Thế nên cô giam giữ tại nơi .
Lúc trong ánh chăm chú của Từ Thanh, đột nhiên những hình nhân rách nát đất trong lao ngục , từng cái một chợt mở mắt, trừng trừng chằm chằm nữ tử, tiếp theo đồng loạt há miệng phát tiếng gào thét, điên c.uồng nhào về phía cô .
Kể cả hình nhân trong lòng nữ tử cũng như thế, điên c.uồng cắn xé cô .
Nữ tử run rẩy, để mặc những hình nhân cắn xé thể , ngẩng đầu lên, hướng về phía Từ Thanh nở nụ , nụ kỳ dị, tựa như đang chào hỏi với .
Từ Thanh một lúc, thu hồi ánh mắt, cất bước rời , tới chỗ phạm nhân tiếp theo.
Cứ như , vòng quanh hành lang quá nửa vòng, đối chiếu từng phạm nhân bên trong với thông tin lưu trữ, đồng thời cũng quan sát bọn họ tồn tại vấn đề .
Tại khu Đinh 132 là đại hung, Từ Thanh quá tò mò, nhưng là lao ngục giao cho trấn thủ, thì thứ ở đây, nhất định nắm chắc trong tay.
Qua quan sát, cảm giác trực quan nhất Từ Thanh nhận , chính là phạm nhân ở khu Đinh 132 , rõ ràng còn quái dị hơn nhiều so với những kẻ đây đồ sát.
Thậm chí kẻ phạm nhân thứ bảy còn chẳng thể gọi là sinh vật bằng m.á.u thịt.
Đó là một cái cối xay đang tự xoay tròn.
Nó ngừng , phát lực hút, như hút sạch bộ vật chất trong lao ngục để nghiền nát.
Chủng tộc ngay cả Quỷ Thủ cũng từng nhắc đến, trong tư liệu phạm nhân ghi, đây là "Thạch Ma".
Một chủng tộc hiếm sinh khi tàn diện Thần Linh giáng lâm.
Lại ví như lúc , Từ Thanh đang lao ngục 237, bên trong giam giữ phạm nhân thứ mười ba ở nơi .
Đối phương thể, chỉ là một cái đầu, đang lăn qua lăn mặt đất trong lao ngục, khi chú ý đến Từ Thanh, nó đột nhiên dừng , đôi mắt đỏ ngầu , khóe miệng còn hiện lên nụ vui vẻ.
“Vui quá mất, ngươi rõ ràng c.h.ế.t , thế mà chính ngươi , thật là vui a, tới ngươi sẽ c.h.ế.t tay một tu sĩ đội nón rơm, nhưng mà ngươi c.h.ế.t , còn thể c.h.ế.t thêm nữa chứ.”
“c.h.ế.t thảm lắm, thể nổ tung hết, chỉ còn cái đầu, đối phương sẽ mang đầu của ngươi tới một nơi nào đó.”
“Thảm lắm, thật sự thảm đó.”
“Mọi đều đang tìm ngươi, nhưng tìm … ha ha, bọn họ ngươi chôn ở , nhưng , thấy .”
“Ngươi hóa giải ? Chỉ cần ngươi ném lao ngục nơi giam giữ Vân Thú, cho ở trong đó, sẽ giúp ngươi hóa giải, thế nào?”
“Ngươi tin , là kẻ duy nhất giúp đỡ trấn thủ ở nơi đó, những kẻ trấn thủ c.h.ế.t, kỳ thực đều là nhờ công lao của .”
Từ Thanh gì, cẩn thận quan sát cái đầu vài , đó cất bước rời , đến lao ngục c.uối cùng giam giữ phạm nhân.
Nơi càng đặc biệt hơn.
Bên trong lao ngục tu sĩ, chỉ một bức họa.
Một bức tranh lơ lửng giữa trung.
Trong tranh là một gia đình bốn thế hệ đồng đường, cả nhà lớn bé cùng một chỗ, ai nấy đều đang mỉm , tổng cộng 23 .
Ở chính giữa là một lão hán, con cháu vây quanh, nụ của lão là rạng rỡ nhất, thần sắc họa sư khắc họa vô cùng sống động.
Nhìn bức họa , trong mắt Từ Thanh lóe lên dị mang, đây cũng là một tộc mới sinh khi tàn diện Thần Linh giáng lâm, tên là " tộc Đan Thanh ".
Tộc tồn tại trong hiện thực, cả đời của bọn họ đều ở trong tranh.
Thế nhưng bọn họ , thế nhân mới là ở trong tranh, còn bọn họ mới là ở bên ngoài.
Hồi lâu , Từ Thanh thu hồi ánh mắt, xoay rời , lao ngục giam giữ phạm nhân đầu tiên, lúc con Vân Thú đang ngừng ăn nuốt đột nhiên ngừng nhai, truyền lời trầm thấp.
“Đừng tin 237, bất kể nó gì, đều đừng tin.”