Quang Âm Chi Ngoại - Chương 854: Bóng ảnh bị nổ. (2)
Cập nhật lúc: 2025-07-07 10:47:15
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Thanh cau mày, về phía lão tổ Kim Cang Tông.
Lão tổ lập tức tinh thần phấn chấn, vội vàng lục lọi ký ức về những thoại bản từng , nhanh chóng mở miệng:
“Chủ nhân, dựa theo cách và suy đoán của Tiểu Ảnh, nếu nó sai, thì tiểu nhân thể đoán tại các Trấn thủ của khu Đinh 132 từng gặp chuyện bất trắc bên ngoài, tử vong một cách khó hiểu .”
“Bí mật của Đinh 132 , nếu Tiểu Ảnh đúng, thì tiểu nhân cũng hiểu.”
“Nơi đây ẩn chứa một luồng khí vận, lẽ là một phần khí vận chi lực của cõi Phong Hải Quận, rõ vì tồn tại ở nơi , từ vô hình hóa thành hữu hình.”
“Còn những từng Trấn thủ mà tử vong, đó là vì khí vận kẻ thường nào cũng thể gánh nổi. Quá mức thì hóa phản, cực thịnh tất suy, bởi mới sinh tai họa và đủ thứ bất thường.”
Nói đến đây, lão tổ Kim Cang Tông chợt khựng , trong lòng cũng dấy lên nghi hoặc, bởi lão cảm thấy cách giải thích … vẻ hợp lý.
“Chẳng lẽ… Tiểu Ảnh thật ?”
Trong lúc tâm thần lão tổ chấn động, chân mày Từ Thanh càng nhíu c.h.ặ.t hơn. Hắn giờ từng qua thuyết “khí vận”, chỉ duy nhất một là khi sư tôn nhắc đến Thái tử Tử Thanh, dường như sinh hội tụ khí vận của cả Đại lục Vọng Cổ.
Từ Thanh còn đang suy nghĩ, thì đột nhiên sắc mặt khẽ biến, lập tức ngoắt về phía xa bên , nơi bóng tối đang dâng lên, một ảnh nhỏ nhắn hiện , chính là tiểu nam hài biến mất đó.
Thao Dang
Nó ở đó, hiếu kỳ Từ Thanh.
Lão tổ Kim Cang Tông lập tức xông lên, nhưng tiểu nam hài lập tức biến mất. Thế nhưng ngay đó nó hiện ở một hướng khác, vẫn với ánh mắt tò mò chằm chằm Từ Thanh.
Lần , Từ Thanh nhận , ánh mắt đối phương, đang dừng nơi cổ tay của !
Từ Thanh động tâm, chậm rãi giơ tay lên.
Ánh của tiểu nam hài cũng lập tức di chuyển theo.
Từ Thanh trầm mặc. Cánh tay của thoạt gì đặc biệt, nhưng rõ rõ ràng ràng , nơi cổ tay , ẩn giấu một sợi chỉ vàng. Lúc , khi dung hợp Độc Cấm Chi Đan, trải qua chín sinh tử, chính sợi chỉ vàng từng phát sáng rực rỡ, kéo theo một chuỗi trùng hợp kỳ quái thể lý giải.
“Đây là gì?” Từ Thanh giơ tay lên, đột nhiên cất tiếng, hỏi tiểu nam hài .
Trong khu lao ngục Đinh 132, theo tiếng của Từ Thanh vang lên, bộ phạm nhân lập tức trở nên yên lặng dị thường.
Vân Thú xoay .
Nữ tử trong lồng giam bò tới sát hàng rào.
Mặt đá cối xay hiện hai con mắt.
Cái đầu trong góc xa cũng ngoảnh về phía đó...
Ngay cả bức tranh của tộc Đan Thanh cũng trở nên mờ mịt, một ảnh lão giả hư ảo trong tranh dán sát song sắt, lặng lẽ theo dõi Từ Thanh.
Từ Thanh để tâm đến những phạm nhân , chỉ lẳng lặng tiểu nam hài, khẽ vung cổ tay .
Ánh mắt của tiểu nam hài di chuyển theo cổ tay , như thể trong mắt nó, tay của Từ Thanh là thứ duy nhất tồn tại đời . Biểu cảm của nó lạ, vẻ khó hiểu, mơ hồ.
Nó rõ ràng câu hỏi của Từ Thanh, liền dời ánh mắt khỏi cổ tay, thẳng mắt Từ Thanh.
Một lúc , nó mở miệng, dường như đang gì đó, nhưng phát âm thanh nào, cũng chút thần niệm nào lan tỏa, thậm chí đến khẩu hình cũng .
Từ Thanh cau mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-854-bong-anh-bi-no-2.html.]
Hành vi của tiểu nam hài vô cùng kỳ lạ. Nó xong, tai khẽ giật giật, như thể đang lắng điều gì đó, ánh mắt cũng đột nhiên sáng lên. Sau đó, nó tiếp tục mở miệng nữa.
Rồi tiếp tục lắng .
c.uối cùng, dường như tiểu nam hài thấy điều gì đó khiến nó vui mừng, liền nhảy cẫng lên, còn Từ Thanh một cái, vỗ vỗ n.g.ự.c , lùi dần, chậm rãi dung nhập bóng tối.
Đồng thời, trong phạm vi thế lực của Quận Đô, cách đô thành một tháng đường, gần biên giới với U Minh Châu, nơi đó một dãy núi kéo dài liên miên.
Một đầu dãy núi xuyên U Minh Châu, đầu còn trong địa phận Quận Đô.
Dãy núi cực kỳ đặc biệt, đất đá đều mang sắc tím.
Địa chất mang màu vốn hiếm thấy, và nơi đây gọi là Tử Linh Sơn Mạch.
Lúc , ở phần sơn mạch thuộc về địa giới Quận Đô, giữa núi non trập trùng là một vực sâu.
Vực sâu vô cùng rộng lớn, bên một mảng đen kịt, chẳng thể rõ, chỉ thấy từng làn sương tím từ trong vực chậm rãi tỏa , bốc lên bầu trời. Ngoài miệng vực, hai bóng đang tiến gần.
Hai , một già một trẻ, già chính là lão già đường Bàn Tuyền, còn thiếu nữ tất nhiên là Linh Nhi, xinh thuần khiết trong bộ y phục trắng tinh.
Trước đó, họ nhờ cự nhân phi hành mà tộc họ giao ước. Sau khi đưa đến địa phận Quận Đô thì đối phương rời , bọn họ tự tiếp tục hành trình, tiến Tử Linh Sơn Mạch.
Giờ đây, họ rốt c.uộc cũng đến gần đích.
“Linh Nhi, tộc Mộc Linh sắp đến . Theo giao ước cổ xưa, con thể nhận một phần truyền thừa tại đây. việc cũng nguy hiểm, con tĩnh dưỡng một thời gian, đợi khi huyết mạch trong cơ thể định mới thể thử.”
“Thời gian , con tâm ý, con…” Lão già đường Bàn Tuyền đang , chợt phát hiện Linh Nhi vẻ mất tập trung, liền sửng sốt.
“Con gì ?”
“Phụ , một tiểu nam hài đang chuyện với con.” Linh Nhi trong mắt ánh lên tia vui sướng.
“Tiểu nam hài nào đang chuyện?” Lão già nghi hoặc, quanh bốn phía.
“Không gì , chắc là của tộc Mộc Linh thôi.” Linh Nhi chớp chớp mắt, đầu tiên dối phụ . Cô phụ thích Từ Thanh, nên cảm thấy chuyện vẫn là giấu thì hơn.
Đồng thời trong lòng, cô lập tức nhanh chóng đáp giọng của tiểu nam hài bất ngờ vang lên trong thần thức .
“ , sợi tơ khí vận bản mệnh là quấn đó. Ngươi là ai ? Ngươi thấy ca ca Từ Thanh của ? Các ngươi đang ở ?”
“Ở Quận Đô?!” Ánh mắt Linh Nhi càng thêm sáng rực.
“Ừ ừ, ngươi mà lấy một bạn nào ? Được , tất nhiên thể bạn với ngươi, nhưng ngươi giúp chăm sóc ca ca Từ Thanh. Chờ một thời gian nữa sẽ đến tìm các ngươi.”
Lão già đường Bàn Tuyền vẫn mang vẻ nghi hoặc, cẩn thận quan sát Linh Nhi.
“Phụ chúng mau thôi.” Linh Nhi , vẻ mặt vô cùng vui vẻ, nụ thuần khiết rạng rỡ như hoa nở đầu xuân.
Lão già càng thấy nghi hoặc hơn, nhưng rốt c.uộc xảy chuyện gì, đành lắc đầu, tiếp tục dặn dò:
“Con ngàn vạn hồ đồ, truyền thừa vô cùng quan trọng, tuyệt đối thể thất bại, đó là chuyện liên quan đến tính mạng. Khi đến tộc Mộc Linh, con lập tức bế quan định huyết mạch. Ta sẽ đến Quận Đô mua ít vật phẩm hỗ trợ cho con.”
“Biết mà, phụ ơi.” Linh Nhi kéo tay cha, dịu dàng đáp.
Lúc , cơn gió núi thổi tới, mái tóc đen của cô tung bay, khẽ phất qua khuôn mặt tuyệt mỹ như ngọc.
Linh Nhi đưa tay vuốt tóc, khẽ vén tai. Nhân cơ hội , cô vụt nghiêng đầu liếc về phía Quận Đô ở xa, khóe môi khẽ cong lên, nụ nở rộ như ánh sáng ban mai.