Quang Âm Chi Ngoại - Chương 864: Kim Ô lạc Thiên c.ung. (2)

Cập nhật lúc: 2025-07-07 10:47:38
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi chuyện đều đơn giản, chỉ là bất kể là Từ Thanh Tử Huyền, ai nhận rằng cách đó xa ngoài lương đình, một tiểu nam hài đang xổm ở đó, tò mò về phía bọn họ.

Nó nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, trong ánh mắt mang theo vài phần khó hiểu, chăm chú quan sát Tử Huyền, như thể đang phán đoán xem đối phương ác ý gì .

Cảm giác đầu tiên của nó là đối phương ác ý, nhưng cảm thấy dường như cô chút dục vọng chiếm hữu, nên dám đến quá gần.

Điều khiến nó phần bối rối, dứt khoát xuống, để ý nữa.

Tử Huyền Từ Thanh, cẩn thận lắng từng lời , cho đến khi vầng trăng cao treo trung, Từ Thanh mới kể xong chuyện đảm nhiệm chức vụ.

Tử Huyền lúc lộ vẻ dịu dàng, nhẹ giọng mở lời.

“Ta , ngươi đối với phận Chấp Kiếm Giả... chút mơ hồ.”

Từ Thanh ngẩng đầu Tử Huyền.

“Ngươi khó chấp nhận một tổ chức như , cũng từng trải qua những chuyện tương tự, cho nên trong lòng nghi ngờ, hoài nghi, từ đó vì bản năng tự bảo vệ mà rời xa, bởi vì ngươi ràng buộc.”

Tử Huyền nở một nụ dịu dàng.

“Ngươi thể theo tâm ý , đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ tiếp tục quan sát một cách bình tĩnh, khi nào trong lòng ngươi đối với tổ chức , cùng những trong đó, sinh sự tôn trọng, từ tôn trọng hóa thành kính ngưỡng, lúc , ngươi lẽ sẽ tìm câu trả lời.”

Từ Thanh trong lòng chấn động, chút trầm ngâm, đó dậy, hướng về phía Tử Huyền thi lễ.

“Tiểu bằng hữu, nhắm mắt .”

Từ Thanh do dự một chút, đó nhắm hai mắt .

Ngay khi nhắm mắt, Tử Huyền khẽ nghiêng đến gần Từ Thanh.

Hơi thở của Từ Thanh thoáng trở nên dồn dập, cảm nhận hương thơm càng lúc càng nồng nàn, như thở phả nhẹ mặt .

Ngay lúc định mở mắt , đầu ngón tay của Tử Huyền nhẹ nhàng điểm lên mi tâm .

Thanh âm linh động mà đầy quyến rũ vang lên bên tai .

“Tiểu bằng hữu, lòng tĩnh lặng nhé, hãy tưởng tượng Thiên c.ung thứ năm của ngươi biến thành nó, lẽ ngươi từng thấy, nhưng chắc ngươi thấy rõ đến mức …”

Theo lời Tử Huyền, một bức họa hiện lên trong tâm trí Từ Thanh, đó là một cỗ long liễn!

Dưới đáy biển sâu, một cỗ long liễn khổng lồ kéo .

Đồng thời, đó cũng là chiến xa của mặt trời.

“Đây chính là cách dung hợp Hoàng cấp công pháp Thiên c.ung, mỗi loại Hoàng cấp công pháp dung hợp Thiên c.ung đều khác . Kim Ô Luyện Vạn Linh... cần chính là long liễn.”

Từ Thanh chấn động trong tâm trí, lập tức minh ngộ, mà long liễn hiện trong đầu , tuy rõ ràng, nhưng xét đến cùng vẫn còn thiếu một chút.

Thao Dang

Bởi vì Từ Thanh thực sự đặt chân lên cỗ long liễn đó.

Thậm chí thời gian tồn tại ở nơi còn dài hơn thường, do đó mới truyền thừa chỉnh của Kim Ô Luyện Vạn Linh.

hình ảnh hiện cũng vai trò mấu chốt, nó thể kết hợp với ký ức về long liễn trong đầu Từ Thanh, khiến ký ức trở nên rõ ràng hơn, để long liễn trong cảm nhận của càng chân thực hơn.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thể Từ Thanh run mạnh, ghế đá đang lập tức hóa thành bồ đoàn, lương đình hóa thành bảo tháp, bao bọc và bảo vệ bên trong.

Bãi cỏ xung quanh biến thành vô tiểu nhân, mỗi vẻ mặt nghiêm nghị, lưng về phía Từ Thanh, hướng mắt về nơi xa, thề c.h.ế.t bảo vệ.

Còn những ngọn núi lớn , hóa thành khổng lồ, dậy từ lòng đất, tỏa khí tức mênh m.ô.n.g.

Đại thụ cũng .

Mọi thứ nơi đây, trong khoảnh khắc đều biến thành nơi trú ngụ nhất mà Tử Huyền chuẩn cho Từ Thanh. Dù khả năng xảy bất trắc nhỏ, nhưng cô vẫn yên tâm.

, chính cô cũng khoanh chân bên cạnh Từ Thanh, tự hộ pháp.

Cứ như thế, đột phá của Từ Thanh bắt đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-864-kim-o-lac-thien-c-ung-2.html.]

Thiên c.ung thứ năm của đầu tiên đổi hình dạng, đang dần hóa thành long liễn, lúc bức họa mà Tử Huyền trả cái giá nhỏ để đổi lấy, cùng ký ức bản từng chinh long liễn, đều phát huy tác dụng trọng yếu.

Thiên c.ung thứ năm của biến hóa cực nhanh, c.uối cùng hóa thành long liễn, hơn cả bức họa , tỏa khí tức kinh .

Cảm nhận Thiên c.ung thứ năm trong cơ thể, Từ Thanh linh cảm trỗi dậy, khẽ cất tiếng .

“Kim Ô hồi liễn, nguyệt lạc nhi hành!”

Lưng Từ Thanh, phù văn đồ đằng đột ngột lóe sáng, Kim Ô hóa hiện bay v.út lên trời, vỗ cánh giữa tầng , phát tiếng hót vui vẻ, lượn quanh tám phương vài vòng lao thẳng về phía Từ Thanh.

Trong nháy mắt hạ xuống, theo Thiên Linh trực tiếp lao cơ thể Từ Thanh, tiến Thức Hải, nhập bên trong Thiên c.ung thứ năm hóa thành long liễn, tiến thẳng sâu trong, Kim Ô bừng sáng, mà hóa thành một bóng dáng thiếu niên mơ hồ.

Hình dáng thiếu niên , chính là Từ Thanh.

Hắn mặc hoàng bào đen viền kim, đầu đội đế quan đồng sắc, tỏa vẻ cao quý, uy nghiêm, trầm trong long liễn do Thiên c.ung thứ năm hóa thành.

Thiên c.ung thứ năm, trong khoảnh khắc bừng sáng hỏa diễm bảy sắc, bên ngoài hóa thành hư ảnh Kim Ô.

Cùng lúc tiếng gầm vang vọng tám phương, uy lực của Kim Ô Luyện Vạn Linh cũng tăng vọt, cái đuôi của Kim Ô từ mười chín cái ban đầu, trực tiếp tăng lên hơn gấp đôi, đạt đến bốn mươi hai cái.

Nhìn những cái đuôi , Từ Thanh đột nhiên sinh một tia minh ngộ.

Sau khi đủ trăm đuôi, Kim Ô Luyện Vạn Linh thể tấn thăng lên tầng ba!

Đôi mắt Từ Thanh đột ngột mở , thứ xung quanh đều biến mất, nào là bảo tháp, nào là tiểu nhân, cả khổng lồ nơi xa, trong giây khắc mở mắt, đều tan biến còn tăm tích.

Nơi đây, là sân viện ngoài phòng Giáp Nhất, Từ Thanh đang khoanh chân mặt đất, khi ngẩng đầu lên, thấy bóng lưng của Tử Huyền nơi cửa phòng.

“Trời sáng , hôm nay chẳng lẽ lên trực ?” Tử Huyền , trong cửa mỉm Từ Thanh.

Bầu trời lờ mờ sáng, một đêm trôi qua.

Từ Thanh Tử Huyền, trong mắt lộ vẻ cảm kích, dậy chắp tay, cúi thật sâu.

“Đa tạ…”

“Đừng gọi là tiền bối, gọi tên .” Tử Huyền nhẹ giọng .

Từ Thanh do dự.

“Đa tạ Tử Huyền.”

“Sao cứ là lạ thế nhỉ…” Tử Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.

“Lại đây, dạy ngươi, ngươi , Tử Huyền, cảm ơn cô. Giọng dịu một chút.”

Tử Huyền Từ Thanh, trong ánh mắt lộ vẻ mong chờ.

Từ Thanh im lặng, đó nhẹ giọng mở miệng.

“Tử Huyền, cảm ơn cô.”

Nghe câu , mắt Tử Huyền ánh lên rạng rỡ, khóe môi cong cong, nở nụ xinh , khẽ gật đầu, cũng nhẹ nhàng đáp .

“Từ Thanh, cần cảm ơn.”

Không khí, theo hai câu của bọn họ, tại sân viện ngoài Giáp Nhất phòng, bỗng trở nên chút khác lạ.

Một lúc , Từ Thanh hít sâu một , nữa cúi thi lễ.

“Đệ tử xin cáo lui.”

Từ Thanh xong, bước , cho đến khi gần rời khỏi sân viện Giáp Nhất, thì phía truyền đến giọng lười biếng pha chút quyến rũ của Tử Huyền.

“Vài hôm nữa, hãy gặp mấy cô bạn khuê mật của ở Quận Đô, đây là chuyện thứ hai mà ngươi đồng ý với đấy.”

Giọng của Tử Huyền yêu mị mà mềm mại, tựa như c.h.i.m uyên hót, phượng kêu, nhưng vẫn dịu dàng, ôn nhu.

Mang theo một loại lực lượng kỳ diệu, thể thấm sâu tim, hóa thành dòng nước nơi tâm hồn, âm thầm ấm lên.

Loading...