Quang Âm Chi Ngoại - Chương 866: Diêu Vân Tuệ, hãy nghĩ nhiều hơn về điểm tốt của hắn. (2)

Cập nhật lúc: 2025-07-07 10:47:43
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diêu Vân Tuệ, tay đang cầm thìa canh sen khựng , hiểu vì những ý nghĩ trong đầu dần đổi, dường như trong vô thức một luồng tư tưởng lan khắp tâm thần, khiến cô bất giác… nghĩ đến điểm của khác nhiều hơn một chút.

“Tên Từ Thanh đó, kỳ thực cũng quá mức đáng ghét…”

Diêu Vân Tuệ khẽ lẩm bẩm, xong, ngay cả bản cũng sững , nghi hoặc quanh bốn phía, phắt dậy.

“Có gì đó đúng!” Nét mặt cô trở nên khó coi, lập tức bấm tay kết ấn dò xét, nhưng xung quanh vẫn bình thường như cũ.

Thấy hiệu quả mấy rõ rệt, tiểu nam hài cạnh cô càng thêm khổ não, bèn thổi thêm một nữa.

Diêu Vân Tuệ thể run lên, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư, hồi lâu khẽ thì thầm:

“Tên Từ Thanh … dường như cũng đến nỗi quá đáng.”

Đôi mắt cô trừng lớn, cảm thấy suy nghĩ của bản lúc thật quá khó hiểu, chút do dự, lập tức kết ấn, hộ thể kiểm tra tâm thần và linh hồn.

… tất cả đều bình thường.

, cô vẫn lập tức rời khỏi nơi đó, khi hiện ở trong một con hẻm nhỏ cách xa. Vừa nhớ cảnh tượng lúc .

“Mặc dù Từ Thanh đến mức khiến ghét bỏ, nhưng cũng cần trừng phạt một chút.”

Ngay khoảnh khắc ý nghĩ nảy lên, tiểu nam hài theo bên cạnh cô dường như tức giận thật sự, nó liên tục… thổi liền chín .

Cả Diêu Vân Tuệ run rẩy mãnh liệt, hô hấp dồn dập, ác cảm trong lòng đối với Từ Thanh nhanh chóng tan biến, thậm chí còn sinh một tia… hảo cảm.

Hồi lâu , cô lẩm bẩm khẽ :

“Từ Thanh cũng nỗi oan khuất của , Vận nhi cũng phần , thỏa đáng…”

Thấy , tiểu nam hài vô cùng mãn nguyện, vỗ tay hài lòng, cảm thấy lập công lớn, thế là hớn hở rời .

Lúc , Từ Thanh ăn xong bữa sáng, tới Hình Ngục Ty. Như thường lệ, theo từng vòng bậc thang đến tầng năm mươi bảy, bước phòng Đinh 132.

Bóng tối trong phòng, khi bước , lập tức trở nên chút ánh sáng, ngoài điều đó thì đổi.

Vân thú vẫn lưng về phía , nữ tử Nhân tộc vẫn đang dỗ dành đám rơm ngủ, cối xay vẫn tiếp tục xoay tròn.

Còn cái đầu , lúc vẻ mặt tuyệt vọng, vẫn đang lặp lặp câu như ngày:

“Đừng giẫm lên nữa, giẫm …”

Từ Thanh dọc hành lang, lượt xem xét các phạm nhân, khi kiểm tra mười ba tên đầu tiên, đến nơi giam giữ lão giả tộc Đan Thanh.

Lão già c.ung kính hướng Từ Thanh thi lễ.

“Chào buổi sáng, Trấn thủ đại nhân.”

Từ Thanh mặt biểu cảm, lạnh lùng liếc lão một cái, xoay rời , xếp bằng tại chỗ thiền thường ngày, Bóng ảnh và Lão tổ Kim Cang Tông cũng bay , bắt đầu trò vui của mỗi ngày.

Tiểu nam hài cũng hiện , ở bên cạnh, khiến Từ Thanh thể thấy nó.

Trong mắt nó lộ vẻ bất đắc dĩ, nó , chắc chẳng bao lâu nữa, Từ Thanh sẽ nhận gì đó tỉnh .

Sự thật đúng là như , trong lúc Từ Thanh thiền, ánh mắt đảo qua thứ xung quanh, trong lòng dần dâng lên nghi hoặc.

“Ta hình như quên mất điều gì đó… nơi cho cảm giác quá mức yên …”

“Tại mơ hồ cảm thấy, nơi … lẽ là màu đỏ?”

“c.ung chủ dường như từng gì với … Còn tiểu nam hài tại luôn lộ vẻ bất đắc dĩ? Cái đầu cứ liên tục lặp lặp chuyện giẫm c.h.ế.t?”

“Trí nhớ của thể tự nhiên suy giảm… Là từ lúc trở thành Trấn thủ nơi bắt đầu…”

“Chẳng lẽ ảnh hưởng ?”

Từ Thanh mở túi trữ vật, cẩn thận kiểm tra vật phẩm, tất cả vẫn như thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-866-dieu-van-tue-hay-nghi-nhieu-hon-ve-diem-tot-cua-han-2.html.]

Hắn nhíu mày, một lúc lâu ngẩng đầu về phía nhà giam, sắc mặt dần trở nên khó coi. Một cảm giác mãnh liệt bỗng dâng lên trong : dường như một tấm màn mỏng đang che phủ mắt, ngăn thấy sự thật.

Ánh mắt Từ Thanh lạnh băng, Độc Cấm Chi Đan trong cơ thể lập tức lan tỏa, đồng thời Thiên c.ung Tử Nguyệt cũng bùng phát, khí tức trong nháy mắt đổi, vị cách thăng cấp.

Cùng lúc đó, trong nhà giam vang lên tiếng kêu thảm thiết, đó là giọng của cái đầu.

“Lại tỉnh , tỉnh ! Ta cầu xin ngươi đừng giẫm nữa mà! Có thể đổi cách khác ?!”

Lão già tộc Đan Thanh thở dài, nhắm mắt , chuẩn tâm lý thiêu c.h.ế.t thêm nữa.

Từ Thanh sắc mặt âm trầm, dậy tới.

Chốc lát , nơi trở nên yên tĩnh. Sau khi hủy diệt thứ trừ ngón tay Thần Linh, Từ Thanh chằm chằm ngón tay , cảm nhận sóng d.a.o động kinh khủng đang tỏa từ trong đó.

Hắn , bản thể chạm . Khoảng cách giữa hai bên quá lớn, chỉ cần chạm ngón tay thôi, sẽ trực tiếp tan vỡ, tử đạo tiêu.

Sự hiểu , rõ.

một lúc , Từ Thanh lấy một thẻ trúc, khắc chuyện, lạnh lẽo đến cửa ngục. Hắn đầu, đó thật lâu, bình tĩnh cất tiếng:

“Có mỗi ngày đều sẽ tỉnh ? Có mỗi ngày đều sẽ phát hiện nơi đây giam mười bốn phạm nhân, mà là sáu?”

“Có trừ ngón tay Thần Linh , năm tên còn ở đây là bất tử, mặc kệ g.i.ế.t bao nhiêu ?”

Tiểu nam hài hiện , bất đắc dĩ gật đầu.

“Có từng khắc những ký hiệu hoặc cách nhắc nhở bản , nhưng khi rời khỏi đây, tất cả đều thần lực xóa bỏ? Dù ghi bằng vật ngoài , thì chỉ cần mang ngoài, nó cũng sẽ biến mất?”

Tiểu nam hài gật đầu.

“Ta chỉ cần đẩy cửa … sẽ quên hết tất cả, đúng ? c.ung chủ ?”

“Đây chính là tạo hóa, là khảo nghiệm?”

Tiểu nam hài vẫn tiếp tục gật đầu.

Từ Thanh trầm mặc. Hắn , Bóng ảnh và Lão tổ Kim Cang Tông… đều nhớ nơi .

Một lúc , chợt nở nụ .

“Vậy thì cứ tiếp tục thôi. Ta nghĩ, nếu một ngày đẩy cánh cửa quên tất cả… thì chính là lúc thật sự đạt tạo hóa.”

Tiểu nam hài gật đầu bất đắc dĩ.

“Câu , cũng ngươi nhiều …”

Từ Thanh khẽ , cúi đầu thẻ trúc ghi chuyện trong tay, ánh mắt lóe lên hàn quang, chợt lóe tan, thì thầm trong lòng:

“Thật … còn một cách nữa, đó là cũng gieo một nhân quả tại nơi , đợi đến ngày nó thành quả…”

Từ Thanh trầm ngâm một lát, bóp nát thẻ trúc, ném xuống đất.

“Phiền ngươi một chuyện, giúp giữ mảnh vỡ , để chung với những thẻ trúc đây ghi. Ta nghĩ… hẳn khắc nhiều .”

Thao Dang

Tiểu nam hài gật đầu, giơ tay như đếm cho Từ Thanh bao nhiêu chiếc.

Từ Thanh khẽ , hít sâu một , đẩy cửa phòng giam bước .

Trên những bậc thang của Hình Ngục Ty, suy tính chuyện quân công.

“Mười bốn phạm nhân của Đinh 132 đổi, ai nấy đều như thường. Vậy thì tinh lực của … nên dồn nhiều hơn chuyện quân công.”

Cứ như , mấy ngày trôi qua.

Từ Thanh đổi thói quen sinh hoạt, ban ngày vẫn đến Đinh 132 Trấn thủ như cũ, buổi tối thì bắt đầu thực hiện các nhiệm vụ quân công: truy bắt, truy tìm, phối hợp các ty sở khác, vân vân...

Cho đến ngày thứ ba khi Khổng Tường Long thả , lúc Từ Thanh tan ca rời Hình Ngục Ty, nhận truyền âm của Khổng Tường Long.

“Từ Thanh, một phi vụ lớn, quân công cực nhiều, ?”

Loading...