Quang Âm Chi Ngoại - Chương 888: Một mình bước vào hẻm tối. (2)

Cập nhật lúc: 2025-07-10 11:20:23
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn sĩ áo gấm , chính là gia chủ Diêu gia, vị Diêu hầu đời .

Nghe , hề nổi giận, ngược còn bật , dậy, chắp tay với đang bên cạnh theo dõi ván cờ.

“Quận Thủ, ván cờ phân thắng bại, cần tiếp tục. Sứ thần chính của tộc Thánh Lam đến, Diêu mỗ xin cáo từ , nghênh tiếp một phen.”

Nói xong, Diêu hầu rời .

Bóng lưng của giữa vùng hư vô âm u trở nên phần tiêu điều, thấp thoáng lộ một tia cô tịch.

Người đang quan sát ván cờ là một lão giả mặc trường bào vải thô, dung mạo bình thường, thần thái nhu hòa, chút khí thế nào. Lúc xong, chỉ mỉm gật đầu.

Lão chính là Quận Thủ của Phong Hải Quận.

“Quận Thủ đại nhân, vẫn thể tin .”

Nhìn theo bóng lưng rời của Diêu hầu, c.ung chủ bình thản lên tiếng.

“Lượng Tu .” Quận Thủ mỉm , xuống đối diện c.ung chủ, thu dọn bàn cờ nhẹ nhàng mở miệng.

“Ta cố ý bày thế ‘Kháng long’ trong ván cờ , để cảnh tỉnh Diêu Thiên Yến đừng để giả thành thật, c.uối cùng trở thành kháng long thể đầu.”

thiên về sát phạt cứng rắn, còn Thiên Yến chủ liên hoành hợp tung, cả hai đều bày cục diện như nước lửa đối lập, đây vốn là sách lược tuyệt mật mà ba chúng cùng định từ năm đó.”

“Bao năm nay, ngoài đều mắng chửi Diêu gia: họ hổ, ngu xuẩn, phản tộc cầu vinh, thông hôn hòa với ngoại tộc, ngông c.uồng bá đạo, cả tộc bằng súc sinh.”

“Thế nhưng, trong Diêu gia thực sự đại sách , đếm đầu ngón tay. Dù , cũng thể , chỉ thể lặng lẽ gánh chịu tất cả. Diêu Thiên Yến… từng là tài tử phong lưu vang danh Đại vực Hoàng Đô, thiên kiêu xuất chúng, giờ đây cam lòng mang lấy tiếng nhơ, khổ hơn nhiều lắm.”

“Tất cả, đều vì vô năng, vì Phong Hải Quận bấp bênh, vì Nhân tộc suy vi, đành bày ván cờ như thế.”

c.ung chủ Chấp Kiếm c.ung trầm mặc thật lâu, mới ngẩng đầu về phương xa, trầm giọng mở miệng.

“Quận Thủ cần tự trách. Nếu ngươi dốc lòng gầy dựng, Phong Hải Quận, vùng đất sâu trong Đại vực Thánh Lam, cách xa trung thổ, e sớm bọn chúng nuốt trọn.”

“Lý lẽ ngươi đều hiểu, cũng còn gian nan hơn , càng hiểu sự hy sinh của . lo… Diêu gia , mãi mãi… thật sự sẽ trở thành một đàn kháng long.”

“Cho dù dẫn đầu vẫn còn tâm vì Nhân tộc, cũng thể đầu, chỉ đành quên mất ban đầu là vì điều gì, giống như Thánh Lam Đại Công năm xưa.”

Quận Thủ trầm mặc, lâu mới nhẹ giọng mở miệng.

“Đến cả , nắm rõ nội tình, cũng bắt đầu nghi ngờ, chứng tỏ gần như qua mặt tộc Thánh Lam .”

...

Lúc , hoàng hôn trôi qua, bầu trời mờ mịt.

May mà trăng sáng lên, ánh nguyệt chiếu khắp nhân gian, cũng rọi xuống cửa hố sâu của Hình Ngục Ty.

Sau khi áp giải đám Từ Thanh đến nơi, Tư Mã chấp sự rời .

Khổng Tường Long Hình Ngục Ty quen thuộc, dài giọng thở một , Sơn Hà Tử và những khác cũng đều ủ rũ cúi đầu.

Chỉ Từ Thanh là vẫn bước lên phía , chào hỏi vài ngục đến tiếp nhận.

Hắn bọn họ lạnh mặt mang khóa đến treo lên cổ Sơn Hà Tử và mấy còn .

đến lượt … thì .

Thậm chí, một ngục quen mặt còn đưa cho Từ Thanh một chiếc khóa, nhờ đeo giúp.

Thế là chiếc khóa của Khổng Tường Long… là do chính tay Từ Thanh đeo lên.

“Quả nhiên là giống mà…”

Khổng Tường Long và những khác tròn mắt cảnh , phát hiện bọn ngục khi chuyện với Từ Thanh thì mặt mày tươi tỉnh, như một nhà.

Còn với bọn họ… mặt lạnh tanh đổi.

Thế là ai nấy đều lộ vẻ ghen tị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-888-mot-minh-buoc-vao-hem-toi-2.html.]

Lão Lý cũng mặt trong nhóm ngục , khi liếc mắt Khổng Tường Long một cái, liền ghé tai Từ Thanh thấp giọng .

“Nghe chuyện các ngươi ở Giới Luật Điện . Đi thôi, phòng giam của các ngươi chuẩn xong hết .”

Lão Lý nháy mắt với Từ Thanh, dẫn đường .

Cứ thế, đám Từ Thanh “áp giải” bốn Khổng Tường Long, tiến Hình Ngục Ty.

Suốt đường đến khu Đinh 10, mở cửa phòng giam , Từ Thanh liền mỉm khi thấy cách bày trí bên trong.

Tuy đây vẫn là khu giam giữ, nhưng bên trong tận ba mươi vò rượu, cùng ít thức ăn ngon mà bên ngoài tốn linh thạch mới mua .

Thậm chí còn đặc biệt sửa sang năm gian phòng giam, bên trong bày sẵn bồ đoàn để tọa thiền.

Tuy vẫn là chỗ giam giữ đơn sơ, nhưng so với phạm nhân bình thường thì nơi hơn quá nhiều.

Khổng Tường Long cùng những khác thấy liền tinh thần phấn chấn, ánh mắt về đám ngục mặt lạnh.

Lão Lý thản nhiên mở miệng.

“Nghe chuyện của các ngươi . Bị phạt giam thì bọn , là ngục , đương nhiên canh giữ. với phận là Chấp Kiếm Giả, đều thấy chuyện các ngươi , g.i.ế.t đúng!”

“Nơi cứ coi như nhà của các ngươi, một tháng cứ xem như nghỉ ngơi. Cần gì thì cứ với Từ Thanh. Còn Từ Thanh, khu Đinh 132 của ngươi cũng thể bỏ bê . Cửa ngục thì ngươi tự mở, nhớ trực cho đàng hoàng.”

Nói xong, lão Lý cùng trong nhóm ngục về phía bọn Từ Thanh, thần sắc nghiêm nghị.

“c.uối cùng, vẫn một nữa, các ngươi g.i.ế.t đúng!”

Nói xong, bộ ngục nơi đây đồng loạt rút lệnh kiếm, cùng hành lễ Chấp Kiếm với Từ Thanh và .

Lễ xong, họ rời .

Khu Đinh 10 lập tức trở yên tĩnh.

Từ Thanh lặng lẽ bước tới chỗ đặt rượu, vung tay một cái khiến bốn vò rượu bay đến chỗ Khổng Tường Long và những khác, mỗi đón lấy một vò, ánh mắt lướt qua , tất cả đều nở nụ .

“Cạn ly!” Khổng Tường Long càng lúc càng lớn, ngửa cổ uống một dài.

Từ Thanh cũng bật , uống một ngụm lớn.

Sau đó, giúp tháo chiếc khóa đang đeo. Những vật chỉ cần đeo tượng trưng bên ngoài, trong thì cần thiết.

Thời gian cứ thế trôi .

Năm giam giữ cùng , giống như trở những ngày khi g.i.ế.t đám Hắc Y Vệ tộc Thánh Lam, cùng thảo nguyên tận hưởng khoái cảm chiến thắng.

Bây giờ họ đều quen thuộc, chuyện trò cũng nhiều.

Sơn Hà Tử và Vương Thần thì thường xuyên đấu võ mồm.

Dạ Linh thì ngày nào cũng quấn lấy Khổng Tường Long, việc cô thích y, đến kẻ mù cũng cảm nhận .

Còn Từ Thanh, thỉnh thoảng sẽ rời khỏi phòng giam, một chuyến đến khu Đinh 132.

Ngoài việc thể rời khỏi Hình Ngục Ty, thể tiếp nhận nhiệm vụ, còn thì c.uộc sống của chẳng khác gì bình thường.

Mỗi rời khỏi khu Đinh 10, Từ Thanh đều thản nhiên, là trấn giữ khu Đinh 132, thể tròn bổn phận?

Việc lơ là trách nhiệm, với Từ Thanh, là điều tuyệt đối thể.

Thời gian thoáng qua, nửa tháng trôi qua.

Với phàm, giam nửa tháng thể là buồn chán, nhưng với tu sĩ mà , một bế quan khi còn kéo dài hơn. Nhất là khi rượu thịt, thỉnh thoảng còn tán gẫu đùa, c.uộc sống cũng gọi là dễ chịu.

Thao Dang

Cho đến một ngày nọ…

Từ Thanh kết thúc phiên trực, bước chân trở về khu Đinh 10, lập tức cảm thấy điều bất thường.

Hôm nay khu Đinh 10… quá mức yên tĩnh.

Loading...