Hơi thở thoang thoảng mang theo mùi hương dìu dịu của cô tránh khỏi rơi lên mặt Từ Thanh, thậm chí còn rõ hàng mi khẽ run của Tử Huyền, cả lớp lông tơ mịn màng gương mặt cô , và làn da đang ửng hồng lan nhanh từng chút.
“Cô … cũng căng thẳng ?”
Từ Thanh sững .
Khoảnh khắc , vẻ mặt Tử Huyền từng thấy qua, khi suy nghĩ còn đang trôi nổi thì Tử Huyền khẽ ho nhẹ, khuôn mặt hồng ửng, hàng mi run rẩy, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, đầu ngón tay nhẹ điểm lên n.g.ự.c Từ Thanh.
Bắt đầu vẽ phù.
Khoảnh khắc chạm , tâm thần Từ Thanh chấn động, nhắm c.h.ặ.t mắt, giữ thở bình , tiếp tục tụng niệm Kinh thảo mộc, cố gắng giữ lòng bình tĩnh.
Mà ngón tay của Tử Huyền như nước chảy, khẽ lướt qua thể , trở thành trở ngại lớn cho việc tụng kinh, hơn nữa theo từng đạo phù văn màu vàng hiện lên cơ thể Từ Thanh, cảm giác chạm như c.uộn sóng trào lên trong đầu, từng đợt, từng đợt dâng cao dứt.
Cho đến một nén nhang, khi ngoài trời sáng rõ, ngón tay của Tử Huyền trở về n.g.ự.c Từ Thanh, khẽ dừng .
“Từ Thanh, tim ngươi đập nhanh quá.” Giọng cô nhẹ, nhưng trong gian yên tĩnh của Kiếm Các, vẫn vang vọng rõ bên tai Từ Thanh.
Từ Thanh hít sâu một , mở mắt , liền thấy Tử Huyền đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Đừng động, đây là nét c.uối cùng.” Trong khoảnh khắc bốn mắt , giọng Tử Huyền mang theo một chút run rẩy.
Ngón tay cô khẽ chuyển động, từ n.g.ự.c Từ Thanh lướt lên cổ, đến cằm, vòng tai. Cơ thể cô cũng theo từng đường di chuyển đó mà dần dần nghiêng sát gần hơn.
Toàn Từ Thanh cứng đờ đến cực điểm, Kinh thảo mộc tụng nổi, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
Tử Huyền càng lúc càng đến gần, thế nhưng đúng lúc , bên ngoài Kiếm Các chợt vang lên giọng đầy hăng hái của Đội trưởng.
“Tiểu A Thanh, xong đó, đây , chúng lên đường đại sự!”
“Ủa, thêm một tầng cấm chế nữa nhỉ?”
“Tiểu A Thanh, ngươi đang gì hả?”
Thao Dang
Tiếng của Đội trưởng vang lên, Tử Huyền lập tức thu tay về, bật dậy, trong mắt mang theo chút khẩn trương. Tuy bình thường cô trêu ghẹo Từ Thanh, vẻ trưởng tỷ, nhưng những chuyện mà Từ Thanh từng trải qua… cô cũng từng.
Lúc mặt đỏ bừng, vội vàng vuốt mái tóc che tâm tình rối loạn, ho khẽ một tiếng, dám Từ Thanh, nhanh chóng lên tiếng.
“Từ Thanh, dọc đường nhớ cẩn thận.”
Nói xong, cô , bóng dáng yểu điệu mà mang theo chút vội vàng, bước tới cửa Kiếm Các, vung tay mở cửa, để lộ khuôn mặt đang ngơ ngác của Đội trưởng ở bên ngoài.
Ngay khoảnh khắc kế tiếp, vẻ mặt Đội trưởng lập tức từ nghi hoặc hóa thành chấn động, hai mắt trợn to, ngơ ngác Tử Huyền, liếc sang bên trong nơi Từ Thanh đang mặc y phục.
“Ta thấy gì hết! Ta cái gì cũng thấy!”
Đội trưởng lập tức lùi vài bước, nhắm c.h.ặ.t mắt, nhưng trong lòng sóng lớn c.uộn trào: Hai chẳng lẽ xảy chuyện gì đó… thể rõ?!
“Trần Nhị Ngưu.” Tử Huyền đợi y tiếp tục tưởng tượng lạnh nhạt lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-916-tran-nhi-nguu-ta-mu-mat-roi-2.html.]
“Đệ tử mặt!” Đội trưởng nhắm mắt, lớn tiếng đáp .
“Tháng , Liên Minh Bát Tông thư gửi đến, bộ xương cổ xà trong mật địa dính thêm ít tạp chất.”
Đội trưởng trong lòng run lên, lập tức ẩn ý gõ cảnh tỉnh trong lời Tử Huyền, liền vội vàng nghiền ngẫm xem phạm sai gì. Rất nhanh y nghĩ tới nguyên nhân, thầm nhủ chắc chắn là phá chuyện của ... thấy điều nên thấy, bèn vội vàng mở miệng.
“Thượng tiên, hôm qua tử tu luyện gặp trục trặc, hiểu mắt ... hỏng mất .”
Tử Huyền hừ lạnh một tiếng, tiếp tục truyền lời.
“Còn nữa, một bạn khuê phòng tên là Lý Thi Đào, mấy ngày với rằng, thấy một tên mặt mày gian xảo, ăn đào lén cô trong Phụng Hành c.ung, là ngươi ?”
“Tuyệt đối tử! Đệ tử bao giờ lén ai, hơn nữa chỉ ăn táo thôi!” Đội trưởng vẻ mặt nghiêm túc, cần suy nghĩ mà đáp.
“Ồ.” Tử Huyền thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng buông một tiếng bước nhanh rời , tim đập dồn dập.
Mãi đến khi Tử Huyền khuất, Đội trưởng mới dám mở mắt, đảo mắt quanh, nhanh chóng bước trong Kiếm Các, kinh ngạc Từ Thanh.
“Có chuyện gì hả!”
Lúc Từ Thanh mặc đạo bào, sắc mặt bình thản. Nghe ngạc nhiên.
“Sao thế?”
“Ờ?” Đội trưởng sững , cẩn thận quan sát Từ Thanh vài lượt, ghé hỏi nhỏ.
“Ngươi và Tử Huyền Thượng Tiên...”
“Đại sư , chúng nên xuất phát .” Từ Thanh bước khỏi Kiếm Các.
Đội trưởng ở phía , bóng lưng Tử Huyền đang dần khuất xa, sang Từ Thanh, rút một quả đào, cắn một miếng, hì hì, nhanh chóng đuổi theo.
Hôm nay tuyết, nhưng gió khá lớn, song vẫn che khuất bầu trời trong xanh. Mây mỏng lác đác, lên chỉ thấy một mảng lam thẳm.
Thế nên ánh dương buổi sớm càng thêm rực rỡ, chiếu rọi mặt đất, phủ lên ảnh hai đang xa, kéo bóng họ dài thật dài.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng vang vọng.
“Tiểu sư , cho Đại sư , tối qua ngươi ... trưởng thành ?”
“…”
“Tiểu sư ngươi trả lời ? Là vì ngại ngùng hả?”
“…”
“Thôi , trêu ngươi nữa. Tiểu sư yêu của , ngươi nhất định nhớ kỹ, lúc chúng về, nhớ giới thiệu Đào Đào của ngươi cho nha. Ta cũng trưởng thành.”
“…”
Lời trêu chọc kèm theo tiếng , vang vọng trong gian, theo bóng dáng hai khuất dần xa xăm, tiếng cũng dần trở nên mơ hồ, tan gió sớm.