Quang Âm Chi Ngoại - Chương 988: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu. (2)
Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:33:39
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mãi cho đến khi Từ Thanh tung , bước lên tế đàn, hiện ngay mặt , lão đầu đường Bàn Tuyền mới hít sâu một , còn kịp mở miệng, thì Từ Thanh, thở dồn dập, giơ tay, đưa viên tinh thạch xanh biếc mà lấy từ Cổ Linh Hoàng.
“Cái , là cho Linh Nhi.”
Lão đầu đường Bàn Tuyền theo phản xạ nhận lấy, còn kịp định thần thì thoáng qua, đôi mắt lão trừng to, đầu óc như nổ tung, thể bật dậy khỏi mặt đất, buột miệng thốt lên:
“Tổ Vận Hoàng Khí!!”
Hơi thở lão trở nên dồn dập đến cực điểm, tay nắm c.h.ặ.t viên tinh thạch, run lên. Lão hiểu rõ giá trị của thứ , cực kỳ lớn lao, mà đối với hậu duệ của tộc Cổ Linh, thì càng là vô giá chi vật!
Nếu Linh Nhi hấp thu luồng Tổ Vận Hoàng Khí , chỉ huyết mạch của cô sẽ đậm đặc hơn, mà lời nguyền thể cũng sẽ tịnh hóa, ít nhất là phần nào hóa giải.
Mà vật , ở thời đại huy hoàng của tộc Cổ Linh, là khí vận bản mệnh chỉ hoàng tộc mới thể sở hữu, thứ gắn liền cùng sinh mệnh và thiên mệnh của họ!
Có nó, con đường tu luyện của Linh Nhi sẽ đại tiến vượt bậc.
Nhìn thấy vẻ mặt kích động đến mất thần của đối phương, Từ Thanh mới yên lòng, ngẩng đầu về phía thiếu nữ áo trắng đang tĩnh tọa trong thạch động, trong đầu thoáng hiện những cảnh tượng nơi vực sâu Linh Uyên.
“Linh Nhi tổn thương huyết mạch bản nguyên, cần ít nhất một tháng nữa mới tỉnh . Tổ Vận Hoàng Khí, huyết mạch của nó chỉ thể khôi phục, mà còn tiến thêm một tầng.”
Lão đầu run giọng , mặt mày lộ vẻ mừng khôn xiết.
Từ Thanh gật đầu, trong lòng dâng lên từng đợt mỏi mệt. Sau đó, lấy một tấm lệnh bài sắt đen, lạnh buốt như băng.
“Ngươi nhận thứ ?”
Thao Dang
Lệnh bài hình bầu dục, khắc đầy phù văn rối rắm, phát ánh đen u tối, mặt ngoài lan tỏa lạnh, mơ hồ còn chấn động gian truyền tống bên trong. Đây chính là vật Từ Thanh thu khi còn trong đại thế giới Cổ Linh Hoàng, từ một t.h.i. .t.h.ể g.i.ế.t.
Khi chỉ cảm thấy vật tầm thường, nên giữ .
Lão đầu đường Bàn Tuyền thoáng qua, liền hít sâu:
“Đó là Phù Linh Uyên !
Vật hiếm thấy ở bên ngoài, nhưng trong đại thế giới thì nhiều. Dùng phương pháp đặc thù mở , khi rót pháp lực , nó thể khiến khác tùy thời truyền tống tiến Linh Uyên.
Nếu trong khoảnh khắc truyền tống, trong đầu dùng hiện vị trí cụ thể, còn thể định hướng chính xác đến nơi đó.”
Nói xong, lão Từ Thanh, ánh mắt đầy phức tạp, vì cho đến giờ lão vẫn hiểu nổi trẻ tuổi mắt rốt c.uộc cách nào thoát khỏi cái c.h.ế.t ánh mắt của Cổ Linh Hoàng.
Từ Thanh gật đầu, trầm tư giây lát thu lệnh bài , đó đầu Linh Nhi thật sâu, xoay bước .
“Ngươi… ngươi đợi Linh Nhi tỉnh dậy ư?”
Lão đầu ngập ngừng hỏi.
“Trên còn vài rắc rối, tiện ở . Sau sẽ gặp .”
Giọng Từ Thanh trầm tĩnh, mang theo chút mệt mỏi, chậm rãi bước xuống bậc đá, bóng lưng dần khuất xa.
Nhìn theo dáng , lão đầu đường Bàn Tuyền lặng thật lâu, trong đầu ngừng hiện hình ảnh bên trong khe nứt khi , Từ Thanh dùng chặn lấy Thần uy, che chắn cho Linh Nhi.
“Tiểu tử c.h.ế.t tiệt… tuy nhiều tật , cũng chẳng khiến ưa, nhưng… rốt c.uộc vẫn là kẻ ân oán phân minh, trọng tình trọng nghĩa!”
Lão đầu khẽ thì thầm.
...
Ngoài tộc Mộc Linh, giờ là lúc hoàng hôn.
Trời đỏ rực ánh tà dương, mây hồng như m.á.u nhuộm khắp trung.
Bóng dáng Từ Thanh xuất hiện giữa tầng trời, tà phong thổi bay đạo bào, vạt áo phần phật. Trong đôi mắt ẩn chứa một tầng u quang, về hướng Quận Đô xa xăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-988-son-vu-duc-lai-phong-man-lau-2.html.]
Hắn rời tế đàn, một phần vì chắc hậu quả của việc chủ động triệu Xích Nguyệt trong đại thế giới tộc Cổ Linh sẽ .
Phần còn , là vì từ mấy tháng , trong lòng xuất hiện một luồng dự cảm nguy hiểm, và giờ đây, khi rời Linh Uyên, cảm giác bỗng trở nên mãnh liệt vô cùng.
“Chẳng lẽ… là Xích Nguyệt?”
Đôi mắt Từ Thanh khẽ híp , suy nghĩ rối bời, thể khẽ lay, chuẩn bay .
đúng giây phút , mặt đất bỗng rung chuyển!
Vô cây cối chao đảo dữ dội, như một cơn sóng vô hình, hóa thành c.uồng phong quét ngang từ phương xa!
Những dãy núi chập chùng cũng vang lên tiếng “răng rắc”, nứt toác từng vết, khe nứt lan nhanh như mạng nhện, còn mặt đất nơi xa thì dậy sóng, núi sông rung lắc.
Bầu trời bỗng đổi sắc, một tiếng nổ khủng kh.i.ế.p lan khắp nửa Quận Phong Hải, từ hướng Quận Đô truyền đến, như thể ở đó, một thứ gì đó sụp đổ!
Dư âm rung trời, hóa thành tiếng sấm xé mây, đ.á.n.h tan cả tầng hồng quang.
Trong khoảnh khắc, mây đen từ tứ phía c.uồn c.uộn kéo đến như thủy triều, chỉ trong nháy mắt nuốt chửng ánh hoàng hôn, thiên địa lập tức chìm bóng đêm.
Tim Từ Thanh co thắt dữ dội, thể chao đảo giữa trung, c.uồng phong quật mạnh khiến cách nào giữ thăng bằng.
Chính lúc đó, ở tận cùng đường chân trời, phía Quận Đô xa thẳm, thấy một bóng khổng lồ tỏa ánh trắng, sừng sững giữa trời đất!
Đó là một lão giả, hình cao đến chạm trời, quanh tỏa uy áp kinh thiên, xung quanh lão còn vô tiểu thế giới ngừng hình thành sụp đổ, lan khí thế hạo nhiên diễn tả.
Tuy đạt đến cấp Thần Linh, nhưng khí tức của lão nhân vượt xa cả các c.ung Chủ!
Giờ phút , ánh mắt lão nhân chứa đựng chút lưu luyến, cúi xuống về Quận Phong Hải , trong thần sắc hiện lên nỗi bịn rịn khôn nguôi.
Từng đốm đen nhỏ xuất hiện khắp lão, nhanh chóng lan rộng, kết thành từng mảng, từng vùng, che phủ .
Lão há miệng, dường như điều gì đó… nhưng rốt c.uộc, thể thốt nên lời.
Chỉ thấy thể bóng đêm nuốt chửng, từ từ tan rã, hóa thành tro bụi trong tĩnh lặng.
Không tiếng động.
Không dư âm.
Chỉ còn sự lặng yên tuyệt đối.
Một vị cường giả tuyệt đỉnh của Quận Phong Hải — ngã xuống.
Ngay khoảnh khắc đó, sấm sét c.uồn c.uộn bùng lên, rền vang khắp trời!
Trong tiếng nổ kinh thiên, từng giọt mưa nặng trĩu từ bầu trời rơi xuống, như thác đổ, như lũ lụt, trút xuống mặt đất.
Mưa rơi núi, cỏ cây, đất đá, rơi khắp muôn dân của Quận Phong Hải…
Và cũng rơi Từ Thanh, kẻ đang lặng giữa trời gió mưa, lòng dậy lên một cơn bão vô tận.
Bóng biến mất , từng gặp thoáng qua vài ở Quận Đô.
Một tia sét lóe sáng, chiếu rõ gương mặt tái nhợt của , đôi môi run run khẽ thốt:
“Quận Thủ…”
Trong giọng , kinh hãi, niềm thể tin nổi.