12.
Nỗi buồn đau to lớn bừng tỉnh.
Mở mắt là trần nhà trắng toát, phát hiện đang trong bệnh viện.
“Phó Hàn Thanh… Phó Hàn Thanh!”
Y tá nhanh chóng chạy :
“Phu nhân, Phó qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, cô đừng lo lắng nữa…”
Phó ? Phu nhân?
… ba mươi tuổi ?
Ký ức ùa về, nhớ vụ tai nạn, và Phó Hàn Thanh đều đưa bệnh viện.
Nhờ che chở, thương nặng, chỉ là vẫn hôn mê.
Còn thương nghiêm trọng đến mức phòng phẫu thuật.
Dù bác sĩ qua giai đoạn nguy hiểm, vẫn sợ hãi.
Khi bước phòng bệnh, vặn mở mắt.
Nhìn thấy , đàn ông quấn băng lộ vẻ mơ hồ:
“Em là ai?”
Không thể nào, cuộc sống thể mang đến cho nhiều cú sốc thế ?
Tưởng rằng trọng sinh về thời cấp ba, hóa chỉ là giấc mơ. Tỉnh mộng, chồng mất trí nhớ.
mếu máo tự an ủi: ít nhất còn sống.
Ngay giây tiếp theo, thấy tiếng .
“Vợ ơi, .”
Hóa đang giả vờ!
sững sờ , đ.ấ.m một cái, nhưng nghĩ đến vết thương , nhịn.
Anh đưa cánh tay thương lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay .
“Có đau ?”
Câu hỏi đó ngay lập tức nhớ đến những gì xảy trong giấc mơ.
Mắt đỏ hoe. Anh hoảng hốt: “Em thoải mái ở ?”
“Không gì thoải mái cả.”
kể giấc mơ của cho , đặc biệt là những chuyện nổi loạn thời cấp ba của .
Anh : “Anh .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quay-lai-nam-chong-toi-la-dai-ca-truong/chuong-5.html.]
kinh ngạc:
“Anh cũng mơ thấy ?”
“Ừ, nhưng gần đây, mà là hồi còn học cấp ba. Anh mơ thấy giấc mơ đó. khi ,
em xuất hiện trong cuộc sống của . Anh em đang ở nước ngoài, nên mãi tìm em.”
Anh chậm rãi : “ tin rằng em tồn tại. Cuối cùng, trong buổi tiệc ngày , gặp em.”
“Anh đợi em suốt mười hai năm?”
“Là mười hai năm, ba tháng, bốn ngày.”
ngẩn kịp phản ứng.
“Vậy nên yêu em từ cái đầu tiên, mà vì gặp em trong giấc mơ nên mới thích em?”
Anh chắc chắn:
“Là yêu từ cái đầu tiên. Trong giấc mơ, ngay từ đầu thấy em, yêu em. Chỉ là khi đó, sĩ diện chịu thừa nhận.”
“Hừ, chính cũng đấy.”
Chúng quấn quýt một lúc, bỗng tò mò hỏi:
“Tại chúng giấc mơ đó?”
Anh đáp: “Trước đây từng đến chùa hỏi, đại sư kiếp chúng duyên phận, kiếp
cũng nhất định sẽ ở bên .”
“Đừng đùa nữa, gặp chuyện nguy hiểm như đừng hùng.”
“Bảo vệ vợ là thiên kinh địa nghĩa.”
Anh mỉm :
“Vợ là món quà trời ban cho .”
Phó Hàn Thanh ba mươi tuổi đúng là cách khiến rung động.
mỉm , đan ngón tay tay .
“Anh cũng là món quà trời ban cho em.”
thấy khi còn là thiếu niên đầy nhiệt huyết, cũng thấy khi trưởng thành chín chắn.
Dù là ở hình thái nào, đều khiến tin rằng thể sống hạnh phúc cả đời.
-HẾT-