Thì   và Thẩm Chu Bạch quen  ở buổi họp mặt bạn bè, và  còn là  chủ động theo đuổi .
 
 vô cùng hài lòng về  ở  mặt, trừ  giường.
 
Có câu  thế nào nhỉ, đúng là  kẻ khô hạn đến chết,  thì thừa mứa đến ngập lụt.
 
Ở phương diện đó, Thẩm Chu Bạch quả thực là thiên phú dị bẩm.
 
Ban đầu, ỷ  việc  thích ,  chẳng hề  tiết chế.
 
Mà mỗi khi “” là cứ thế  ngừng.
 
 thường xuyên   giày vò đến c.h.ế.t  sống .
 
Mấy  nghiêm trọng nhất,  còn chẳng  nổi.
 
Oán khí trong lòng  cũng bắt đầu tích tụ từng chút một.
 
Muốn  xuống  chuyện thẳng thắn với , nhưng  ngại mở lời.
 
Sau nhiều  tăng ca mệt mỏi mà vẫn   hành hạ đến tận ba bốn giờ sáng, cuối cùng  cũng  nhịn  nữa mà đòi chia tay.
 
"Thẩm Chu Bạch, em thật sự  chịu nổi  nữa , ngày nào cũng  cả đống công việc, về đến nhà  còn   giày vò. Em là ,   công cụ giải tỏa ham  của ,   từng suy nghĩ đến cảm nhận của em ?"
 
Thẩm Chu Bạch đỏ hoe mắt níu kéo .
 
"Anh  thể  đổi mà,  thể uống thuốc điều hòa, đừng chia tay    ? Xin em đấy..."
 
 lúc đó  chỉ  trốn thoát khỏi .
 
"Thôi ,  lẽ chúng  thật sự  hợp. Sau , dù   yêu food boy  cũng  bao giờ tìm  như  nữa."
 
Thật trùng hợp , ngay  khi chia tay, xe của   đ.â.m và  rơi  hôn mê.
 
Tỉnh dậy thì  mất hết ký ức.
  
 nhắm mắt dựa  tường, từng chút một tiêu hóa những chuyện trong quá khứ.
 
Không thể phủ nhận, những lời   lúc đó quả thực  tổn thương.
 
Đứng từ góc độ của Thẩm Chu Bạch mà ,  lẽ  cũng  phiền não.
 
Yếu tố cơ thể   là điều   thể quyết định, nhưng    mang    ghét bỏ.
 
   lẽ  mơ cũng  ngờ,  khi  mất trí nhớ  một  nữa thích .
 
Một lúc ,  mở mắt .
 
Đối diện với ánh mắt hoảng hốt của Thẩm Chu Bạch,  mỉm  trấn an .
 
"Lần  xuống tay nhẹ một chút, suýt nữa thì vợ   còn ."
 
Thẩm Chu Bạch mãi  mới nhận , vội đến đỡ .
 
Anh kiểm tra cho  một chút, may mà   chảy máu.
 
Anh cúi đầu  ngừng xin : "Anh xin , em đánh   ,  nặng thế nào  cũng sẽ  chống trả."
 
 lắc đầu: "Không, cách chúng  ở bên   nên như . Ai cũng  lúc mắc ,  yêu  thì nên bao dung cho đối phương hơn."
 
Hơn nữa  còn đang vì  mà  đổi.
 
Thẩm Chu Bạch như thể nhận  điều gì đó, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
 
"Em...  nhớ  ."
 
"Ơ... Sao  phát hiện   ?"
 
 vốn dĩ còn  định  cho  .
 
Thẩm Chu Bạch  đáp lời.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quen-di-qua-khu-lai-cang-yeu-hon/chuong-8.html.]
Anh  dậy,  lưng về phía , buồn bã :
 
"Vậy em,  còn  ở  ?"
 
Anh sợ  từ chối nên  dám   ?
 
 thầm thở dài trong lòng, vươn tay ôm lấy  từ phía .
 
Một lúc ,  mới :
 
"Thẩm Chu Bạch, em  ở , bởi vì  em hai  thích đều là . Rời xa ,  lẽ em chỉ  thể cô đơn đến già mà thôi. Chỉ là…     thể nhẹ nhàng hơn một chút , em cũng sẽ cố gắng."
 
Cố gắng để thích nghi với .
 
Hai tay Thẩm Chu Bạch run rẩy, từ từ kéo   trong lòng.
 
"Lâm Lâm, cảm ơn em, cảm ơn em vẫn  ở . Thật đấy,    đổi ,    sẽ tôn trọng suy nghĩ của em, tuyệt đối sẽ  như  nữa."
 
 dựa  lòng , khẽ  thành tiếng.
 
Đột nhiên,   nhớ  một chuyện.
 
"Thẩm Chu Bạch,  đừng uống thuốc đó nữa."
 
Tục ngữ  câu, thuốc nào cũng  ba phần độc.    đợi đến mấy năm , lúc  cần  nhất,    “” nữa.
 
Theo lẽ thường, đàn ông ở tuổi như Thẩm Chu Bạch càng lớn tuổi  càng “đắt giá”.
 
Có lẽ   tìm  báu vật mà  tự .
 
Thế là  ném hết  thuốc của Thẩm Chu Bạch  ngay  mặt .
 
Sự thật chứng minh, đúng như  đoán,  khác uống thuốc tráng dương, còn  thì uống thuốc đoạn dương.
 
Còn , bữa nào  cũng ăn rau mùi, cũng là vì   gọi nó là cỏ đoạt dương.
 
Trong lòng Thẩm Chu Bạch  lẽ cũng tủi  lắm.
 
Chắc  chẳng thể hiểu nổi, lý do bạn gái  chia tay  là vì  quá “giỏi”.
 
 cảm thấy chột  vô cùng, tiện tay vứt luôn cả rau mùi trong tủ lạnh .
 
Sau đó  kéo Thẩm Chu Bạch về phòng.
 
Đóng cửa, kéo rèm.
 
Thẩm Chu Bạch  lẽ đoán     gì,  căng thẳng  chằm chằm  .
 
"Lâm Lâm,  là thôi , lỡ   em  thương thì ?"
 
 bịt miệng     lên  .
 
"Đừng  chuyện,   để em tự , sẽ   ."
 
Nghe , ánh sáng trong mắt Thẩm Chu Bạch dần dần lớn hơn.
 
 kéo , để  theo nhịp của .
 
 chỉ một lát , chân   mỏi nhừ.
 
Thẩm Chu Bạch một tay đỡ eo , giọng  khàn khàn khó tả.
 
"Em mệt ?"
 
"Mệt..."
 
"Vậy để   nhé?"
 
"..."
 
"Anh sẽ nhẹ nhàng thôi."
 
"Ừm... Được thôi."