Đường Đậu Đậu thể một lấy một triệu, vì thế hai bên bàn bạc chia thành nhiều đợt chuyển cho Nguyên Mạch Đông.
Đã rõ giải đấu là Nguyên Mạch Đông cứ thoải mái donate, bao nhiêu sẽ bấy nhiêu.
Đường Đậu Đậu ký hợp đồng với công ty, năm trăm nghìn chia từ nền tảng cũng đưa hết cho đại gia, nhờ chuyển khoản cho Nguyên Mạch Đông.
Nguyên Mạch Đông hiểu quan hệ giữa đại gia với streamer là thế nào, nhưng chuyện đó liên quan đến cô, cô chỉ cần lo chuyện tiền bạc.
Sau ba ngày xoay sở, đại gia tự góp năm trăm nghìn, cộng với năm trăm nghìn của Đường Đậu Đậu, tổng cộng đưa hết cho Nguyên Mạch Đông.
Lúc trong tay Nguyên Mạch Đông một triệu tiền mặt.
Đủ để phẫu thuật cho .
Khoảnh khắc nhận tiền, đầu óc Nguyên Mạch Đông như nổ tung một cái “bụp”, cảm giác tê dại như dòng điện xẹt từ xương sống lao thẳng lên não, phấn khích còn hơn lúc cô donate một trăm nghìn.
Cô run rẩy cầm điện thoại, liên tục mở ứng dụng ngân hàng kiểm tra kiểm tra hơn chục , đếm từng 0 sót một nào mới dám tắt màn hình, tay vẫn run lẩy bẩy gọi cho bố .
Điện thoại kết nối, đầu bên vang lên giọng sang sảng của bố Nguyên: "A lô? Đông Đông , bố đang ở công trường, con chuyện gì ?"
Nghe thấy giọng bố, sống mũi Nguyên Mạch Đông bỗng cay xè: “Bố, con chuyện .”
Chỉ cần giọng cô nghèn nghẹn như sắp , bố lập tức cuống lên, vội tháo găng tay cắm đầu chạy ngoài: “Đông Đông! Có chuyện gì con? Con đừng sợ, ai bắt nạt hả? Nói với bố!”
Trên đường , đồng nghiệp hỏi han nhưng ông đáp, chỉ cúi đầu cắm cúi : “Đừng sợ nha con gái ngoan, bố đây . Hết tiền tiêu đúng ? Bố chuyển khoản ngay!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-keo-kiet-va-he-thong-dai-gia/chuong-141.html.]
Vội quá, ông vấp một thanh sắt công trường ngã lăn đất, nhưng bật dậy chạy tiếp ngừng.
Ngay đó, ông thấy tiếng con gái trong điện thoại: “Không bố! Con trúng !”
Bố Nguyên: “Hả?”
Nguyên Mạch Đông bật thành tiếng: “Con trúng xổ ! Đủ tiền thủ tục cho nhập viện !”
Từ nhỏ đến lớn cô luôn là kiểu khổ cũng tự chịu, đau cũng tự nén. Ngay cả lúc bỏng rộp một mảng da ở chân cũng . Thế nhưng giây phút giọng bố, nghĩ tới viễn cảnh tươi sáng mắt, cô mới thật sự thấy nhẹ nhõm.
Dù xúc động là thế, cô vẫn tìm một cái cớ.
Trước đó hỏi qua hệ thống cô mới dám bịa chuyện trúng , vì với phận một nữ sinh viên, thực sự khó mà giải thích vì thể gom đủ từng tiền trong thời gian ngắn.
May mà hệ thống dựng sẵn cho cô một cái cớ trúng xổ khớp, hợp lý.
Bố Nguyên ở đầu dây bên vẫn tin.
Nguyên Mạch Đông bắt đầu sắp xếp đó: “Con mua sẵn vé xe , ba tấm của bố, với em gái. Mọi cùng tới Võ Đức phẫu thuật, bệnh viện ở thành phố con yên tâm, đến đây ở nhà nuôi là tiện nhất.”
Mẹ cô nhập viện, bố chắc chắn sẽ ở trông nom. Em gái cô tiện ở bệnh viện lâu, thể ở căn hộ .
Nói xong còn quên dặn dò: “Chuyện bố đừng kể với ai nhé.”
Bố Nguyên lúc mới hồn: “Ừ ừ, chuyện nhất định với ai . Con chờ bố, tan ca bố về báo với con liền.”