Anh đưa thẻ phòng cho cô: “Cô ở chung với các cô cũng , phòng rộng.”
Thế là phòng của các cô gái bỗng chốc biến thành phòng tổng thống.
Lộc Viên và mấy bạn tuy cũng dư dả, nhưng bình thường chơi cũng ai chọn loại phòng . Mấy khán giả trong phòng livestream thì càng khỏi .
Máy của cô ấyvẫn tắt, cả đám chen hóng hớt.
[Đi theo chị Thiểm Quang mở mang tầm mắt ghê á.]
[Đây là phòng tổng thống hả? Trời má, còn rộng hơn nhà nữa, luôn.]
[Là khách sạn xxx ? nhớ phòng tổng thống ở đó rộng ?]
[Từng đặt phòng tổng thống , cũng nhớ hình như rộng cỡ .]
[Ủa là khách sạn xxx hả? nhớ tầng cao nhất hai phòng, bao trọn năm qua năm khác, từng mở cho thuê.]
Lộc Viên liếc qua mấy dòng bình luận: “Ơ, đây là tầng cao nhất mà?”
Nguyên Mạch Đông đáp lời, vì đúng lúc đó cô nhận một tin nhắn đến từ Y.
[Y: Ra ngoài một chút.]
Cô với Lộc Viên một tiếng rời phòng.
Diệp Minh Viễn đang đợi ngoài cửa, đưa cô một chiếc bánh nhỏ.
“Có chuyện gì ?”
Diệp Minh Viễn gãi đầu: “Có cô quen với hình dạng của ?”
Nguyên Mạch Đông ngẩn : “Hả?”
“Dữ liệu của hệ thống thể tách , truyền cơ thể . ý thức thì phần chính và phụ. Nếu phần chính tạm thời ở đây, hệ thống bên cô thể phản ứng chậm hơn một chút.”
Anh sợ cô thoải mái: “Nếu cô thấy quen, thể về.”
Nguyên Mạch Đông thấy khó chịu ? Thật cũng hẳn.
Trước nay cô vẫn trò chuyện với hệ thống như với một bạn, hôm nọ cô từng hỏi nó liệu thể tiến hóa thành con thật , khi nó ngập ngừng bảo . Cô cũng chẳng rõ rốt cuộc thể .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-keo-kiet-va-he-thong-dai-gia/chuong-168.html.]
nếu thật sự thể, cô nghĩ cũng sẵn lòng thấy điều đó.
Ai cũng quyền tiến bộ, ngay cả hệ thống cũng ngoại lệ.
Điều duy nhất cô quan tâm là: “Nếu gọi trong đầu, cơ thể cảm nhận ?”
Diệp Minh Viễn gật đầu: “Có! thể điều khiển từ xa giúp cô.”
“Vậy thì .”
Cô khoát tay phòng.
Diệp Minh Viễn cũng về phòng , đến quá nhanh, Đường Đậu Đậu đang mải tám chuyện nên để ý, chỉ Dư Hàng vẫn luôn âm thầm quan sát. Thấy thế, thuận miệng hỏi: “Anh thế?”
Diệp Minh Viễn là hệ thống, dối: “Có chút chuyện tìm Mạch Đông, tiện thể mang cho cô một miếng bánh nhỏ.”
Dư Hàng khựng : “Cô thích ăn bánh?”
Hồi mang bánh đến, vẻ mặt cô cũng giống là thích.
Diệp Minh Viễn liếc Dư Hàng, vẻ khó hiểu: “Cô thích bánh khoai môn, nhưng thích bánh trái cây.”
Dư Hàng: “...”
Được , đến chuyện từng tặng bánh khoai môn mà cũng là ?
Trong lòng chút bực bội, nhưng nhanh ép xuống.
Bởi vì , với điều kiện như Nguyên Mạch Đông nhiều thích cô cũng là chuyện bình thường, nhưng điều đó quan trọng.
Quan trọng là chỉ mới là danh phận.
Anh liếc Diệp Minh Viễn, hừ lạnh xoay bỏ .
Diệp Minh Viễn: “?”
Thật sự hiểu nổi loài đang nghĩ cái gì nữa.
Lần thứ hai Nguyên Mạch Đông gọi ngoài, là Dư Hàng cửa.
Anh một bộ đồ khác, khoác chiếc áo gió màu xanh đậm, cổ áo dựng lên, mặt đeo khẩu trang đen, cả toát lên vẻ lạnh lùng sắc sảo.