Nguyên Mạch Đông nhúc nhích mũi, ngửi thấy hương nước hoa thoảng mùi gỗ.
Dư Hàng hỏi: “Muốn ngoài dạo chút ?”
Nguyên Mạch Đông đồng hồ, mới bảy giờ tối, cô gật đầu: “Anh đợi em đồ .”
Cô một chiếc áo len dày và khoác ngoài là chiếc áo bông ấm áp. Vừa bước , Dư Hàng liền rút một chiếc khẩu trang đen khác trong túi áo , nhẹ nhàng đeo cho cô: “Bên ngoài lạnh lắm.”
Anh nắm tay cô, nhưng tay cô vẫn đút trong túi áo.
Anh cúi đầu nhỏ: “Đưa tay em cho .”
Nguyên Mạch Đông kịp hiểu gì thì bàn tay cầm lấy, nhét túi áo khoác của . Đầu ngón tay cô chạm một luồng ấm.
Dư Hàng nghiêng đầu : “Sợ em lạnh nên để sẵn một túi sưởi tay trong đó.”
Tay hai nắm chặt trong túi áo, căng thẳng trong lòng Dư Hàng lập tức dịu xuống. Anh nghĩ Lộc Viên đúng, ít nhất cũng cố gắng hết sức, đừng quá đặt nặng cái kết .
Khu trượt tuyết quá lớn, nhưng cũng đủ nổi bật để kéo theo sự phát triển của khu vực xung quanh. Gần đó một khu chợ đêm nhỏ.
Dư Hàng sang hỏi: “Em đói ?”
Nguyên Mạch Đông lắc đầu: “Diệp Minh Viễn mang cho một cái bánh ngọt nhỏ, em ăn .”
Giọng cô khi nhắc đến Diệp Minh Viễn vô cùng bình thản, hề mang theo chút ám khó nào.
Dư Hàng liền dè dặt hỏi: “Em với quen lâu ?”
“Cũng lâu.”
“ cảm giác hai thiết lắm.”
Lần Nguyên Mạch Đông cuối cùng cũng cảm thấy gì đó sai sai, cô ngẩng đầu Dư Hàng: “Anh đang ghen ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-keo-kiet-va-he-thong-dai-gia/chuong-169.html.]
Dư Hàng định phủ nhận, nhưng nhớ tới lời cô từng về sự thẳng thắn, thế là khựng , nhỏ: “Một chút thôi.”
Nguyên Mạch Đông ồ một tiếng.
“Anh là một quan trọng với em.” Cô Dư Hàng nữa: “Lúc em khó khăn nhất, giúp đỡ em.”
Có lẽ, nếu hệ thống cô vẫn thể tự gom góp đủ tiền thuốc, nhưng cô sẽ mất bao lâu, và càng chắc liệu cô thể chờ tới lúc đó .
Cô bao giờ thể với khác về sự tồn tại của hệ thống, vì thế đành gán hết công lao cho Diệp Minh Viễn. Mà nghĩ nghĩ cũng khác biệt gì mấy.
Dư Hàng trầm mặc.
Cô gặp khó khăn?
Cô từng với chuyện đó, từ lúc quen cô tới nay, cô luôn học tập, luôn chăm chỉ kiếm tiền, bao giờ để lộ dấu hiệu nào là đang gặp rắc rối cần sự giúp đỡ.
Anh khẽ hỏi: “Mọi chuyện giải quyết xong ?”
Anh cô kể, rốt cuộc là chuyện gì. Nguyên Mạch Đông chỉ nhàn nhạt đáp: “Giải quyết .”
Không bắt đầu, quá trình, chỉ kết quả.
Đó là một đoạn quá khứ mà cô tham dự, thậm chí .
Lúc cuối cùng Dư Hàng cũng hiểu rõ lời cô từng , cô thích nhiều như , chỉ chút thiện cảm mà thôi. Thảo nào cô hỏi để tâm .
Anh để tâm ?
Dư Hàng siết nhẹ tay cô, trong túi áo còn túi sưởi tay ấm áp, là nhiệt độ đầy quan tâm, cũng là sự tiếp xúc chân thực giữa tay và tay cô.
Tay cô mềm mại, làn da mịn màng, chỉ đầu ngón và chỗ cầm bút là sần nhẹ vì vết chai, mà vẫn ngoan ngoãn để yên trong tay .
Anh nghĩ, quá để tâm.