Mấy ngày qua trong lòng cô vẫn lấn cấn để kết thúc mối quan hệ một cách đàng hoàng. Giữa họ vốn chẳng thứ tình cảm sâu đậm nào, nhưng bí mật của cô thì quá nhiều. Có lẽ ngay từ đầu cô nên đồng ý ở bên .
Cô từng thử sống theo cách mới, nhưng khi thử mới nhận hợp.
Cô thể chia sẻ những bí mật đó với khác.
Cô bao giờ thật sự thả lỏng.
“Còn về Diệp Minh Viễn.” Nguyên Mạch Đông thẳng Dư Hàng: “Tin tùy , em với gì cả. Có lẽ em từng , căn nhà em đang ở hiện tại là nuôi để , Diệp Minh Viễn là em họ của em.”
Lý do là thứ cô nghĩ lúc đặt chân đến biệt thự, phận hợp lý nhất để Diệp Minh Viễn thể xuất hiện một cách đường hoàng.
Gia đình cô quả thực một bên họ hàng gọi là “ nuôi”, cả bối cảnh đầy đủ, chỉ là từng xuất hiện. Nếu Diệp Minh Viễn lộ diện thì lấy danh nghĩa em họ là thích hợp nhất.
Dư Hàng cụp mắt xuống: “Em thật sự chút tình cảm nào với ?”
Nguyên Mạch Đông khẽ gật đầu.
Chuyện ngay từ đầu khi họ mới bắt đầu bên cô với , cô chỉ chút thiện cảm, từng tình yêu. Việc đồng ý ở bên chẳng qua là thử một .
Mà khi cả hai cùng chấp nhận bắt đầu kiểu quan hệ đó thì cũng đồng nghĩa với việc sẵn sàng chia tay bất cứ lúc nào.
Nguyên Mạch Đông chỉ cảm thấy áy náy, nhưng hề thấy tội .
Trong thời gian ở bên Dư Hàng, cô từng thích ai khác, cũng bao giờ giấu diếm chuyện tặng quà cho các streamer. Cô động lòng với họ, tán tỉnh ai, càng kiểu “ăn trong bát, trong nồi”.
Giữa họ, thứ ba.
Chỉ là bí mật của cô quá nhiều, cô thể thật lòng chấp nhận một khác bước cuộc sống của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-keo-kiet-va-he-thong-dai-gia/chuong-187.html.]
Không chỉ riêng Dư Hàng, đổi là bất kỳ ai khác cũng thể.
Cô ngoài cửa, bước phòng.
Chỉ ngẩng đầu .
Mặt mộc son phấn, ánh mắt thản nhiên khiến Dư Hàng thậm chí thể lấy cớ rằng cô đang đau lòng.
Vì giữa họ từng tình cảm.
Từng nắm tay, từng ôm , nhưng cuối cùng vẫn thể nảy sinh tình cảm.
Nguyên Mạch Đông vẫn nhét chiếc đồng hồ tay : “Lúc thấy nó, em nghĩ hợp với . Cảm thấy chắc sẽ thích, nhờ quen mới mua đấy.”
Món quà cô tặng từ lâu, vì trong mối quan hệ dù bỏ nhiều nhất vẫn là Dư Hàng. Cô thể trao tình cảm, đành chọn bù đắp bằng vật chất. Chỉ là chiếc đồng hồ đến giờ mới đến tay, vô tình trở thành món quà chia tay.
Giống như một sự bù đắp muộn màng.
Tặng xong đồng hồ, xong chuyện chia tay, cô cảm thấy cũng nhẹ nhõm hơn.
Không còn chịu đựng cái cảm giác hai thể hiểu , còn lo cảnh “ông gà, bà vịt”, cũng cần bận tâm việc tiếp xúc với cô quá nhiều, liệu phát hiện bí mật nào .
Toàn như trút gánh nặng.
Cô vẫy tay với Dư Hàng: “Em về nhé.”
Sau đó mở cửa, khép , khóa cửa.
Trong phòng khách, Diệp Minh Viễn đang ghế sofa chơi với Nguyên Bảo, thấy tiếng động liền đầu : “Nói rõ ràng chứ?”