Cô hủy theo dõi .
Khoảnh khắc đó, Nguyên Gia Tinh như đ.â.m một nhát thẳng tim.
Anh bắt đầu gửi tin nhắn cho cô.
[Blue Thăm Thẳm: Anh sai , cũng xin em , em chịu tha thứ cho ?]
Nguyên Mạch Đông: “?”
Người thế?
Cô dứt khoát chặn luôn Nguyên Gia Tinh.
Nguyên Gia Tinh , vẫn tiếp tục nhắn tin.
[Blue Thăm Thẳm: Bé , về mà…]
[Đối phương bật xác minh bạn bè, bạn trong danh sách bạn bè của họ.]
Nguyên Gia Tinh: “…”
Tức đến phát run, đập mạnh ly nước xuống bàn, phắt chạy tìm sếp, đòi đổi ngay nhân viên vận hành: “Đổi cho , Đậu Bao thấy .”
…
Nguyên Mạch Đông chặn Nguyên Gia Tinh xong, liếc qua dư trong tài khoản ngân hàng. Cô chuyển khoản thêm 15.000 đồng cho bố .
Bố cô thật sự sững sờ.
Bố Nguyên gọi điện ngay, giọng lo lắng lộ nghiêm khắc: “Đông Đông , con kiếm nhiều tiền thế? Nghe bố , nhà nghèo thì nghèo, nhưng thể chuyện ! Chuyện tiền bạc đừng sốt ruột, bố đang xoay xở , ?”
Cô vẫn lấy cái cớ cũ là nhà từ thiện giúp đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-keo-kiet-va-he-thong-dai-gia/chuong-59.html.]
Bố cô gắt lên: “Có ai giàu mà cho tiền kiểu đó ? Đừng gạt bố!”
Ông tin nổi lời cô : “Tuần con rảnh ? Sắp Trung Thu , con về nhà một chuyến ?”
Nguyên Mạch Đông khựng .
Từ khi đại học, cô ít khi về quê. Một phần vì tiền xe quá đắt, cô thường xin ở ký túc xá tranh thủ thêm kiếm tiền.
Quê nhà cô nghèo lắm, việc chẳng bao nhiêu, mà lương thì bèo bọt. Ở thành phố tiết kiệm từng đồng còn kiếm nhiều hơn.
Mỗi kỳ nghỉ đông hoặc hè, chỉ cần gia sư hoặc mấy công việc vặt đủ cô lo cả học phí lẫn sinh hoạt.
cô chuyển khoản một khoản lớn mà chẳng gì, bố lo cũng là lẽ đương nhiên.
Nguyên Mạch Đông nghĩ ngợi một lúc: “Vậy để con báo với chỗ thêm, Trung Thu con sẽ về một chuyến.”
Trốn mãi cũng cách, sớm muộn gì cũng đối mặt.
Dù cô còn tiết kiệm tiền cho phẫu thuật, cũng nên tìm một cái cớ hợp lý để giải thích rõ ràng.
…
Nhà Nguyên Mạch Đông ở sâu trong núi.
Từ Võ Đức, cô tàu cao tốc đến Hoài Tâm, bắt xe khách từ trung tâm thành phố về trấn. Về tới trấn còn xong, cô chuyển tiếp một chuyến nữa vùng quê, cuối cùng mới nhờ xe máy của dân làng để đến nhà.
Cô báo chuyện sẽ về, bố cũng thu xếp đấy. Người chạy xe máy là chỗ quen, thấy mặt cô là vội buộc hành lý lên giá . Cô lên yên, chiếc xe liền nổ máy rù rù, nhả khói chạy băng băng qua con đường núi gập ghềnh.
Nguyên Mạch Đông quá quen với cảnh xe máy kiểu .
Hồi bé cô ít , như một đứa trẻ câm lặng. Lần đầu tiên xe máy, vì cách co chân mà cô ống pô nóng táp cho một vết bỏng dài từ mắt cá lên tận bắp chân, rộp cả da thịt. Ấy mà hé một lời, chỉ c.ắ.n răng chịu đựng suốt dọc đường về nhà. Đến nơi mới bật cô sợ phát hoảng.
Cũng chính là chiếc xe , con đường , bao nhiêu năm qua chẳng hề đổi. Người trong núi ngày càng ít, phần lớn thanh niên đều , chỉ còn những già lặng lẽ sống tiếp.