Chú Phùng lái xe đầu chuyện với cô: "Lâu lắm thấy cháu về, càng lớn càng xinh. Dạo học hành thế nào ? Mẹ cháu vẫn chứ?"
Giọng chú hét thật to mới át tiếng gió.
Nguyên Mạch Đông cũng hét to đáp : "Không gì đổi, vẫn thôi ạ!"
Chú Phùng bực dọc cảm thán: "Người báo đáp! là ông trời mắt!"
Cô chỉ khẽ thở dài một tiếng.
Hai chú cháu băng rừng vượt núi suốt nửa tiếng đồng hồ, những con đường nhỏ ngoằn ngoèo tên chẳng hiểu chú Phùng thuộc làu làu như lòng bàn tay. Cuối cùng cô cũng đưa về tới cửa nhà an .
Mẹ cô đang ở thềm chờ sẵn, thấy bóng con gọi to: "Đông Đông!"
Nguyên Mạch Đông trả tiền cho chú Phùng lôi vali xuống. Thấy , cô định đỡ phụ nhưng cô gạt : "Mẹ cứ nghỉ để con , bố với em ạ?"
Mẹ cô đáp: "Bố con đang ngoài ruộng về. Em con bảo lát nữa mới tới, vẫn nhờ chú Phùng đón nó."
Trên núi cũng ruộng, nhưng chẳng là bao. Nhà cô chỉ đúng một mẫu đất, vẫn do bố cô trông nom.
Em gái cô nhỏ hơn cô năm tuổi, đang học lớp chín, sắp tới kỳ thi cuối cấp.
Lịch học còn căng hơn cả sinh viên đại học, lẽ em cô ở ký túc xá dịp Trung Thu, nhưng tin chị về nên mới xin phép về theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-keo-kiet-va-he-thong-dai-gia/chuong-60.html.]
Đợi lúc xung quanh còn ai, kéo cô một góc, hạ giọng hỏi nhỏ: "Bố con ở đây, con thật , tiền là ở ?"
Người khác hiểu, chứ thì hiểu con nhất. Từ nhỏ cô nhà nghèo, bao giờ để bố lo.
Lên đại học, cô từng xin một đồng học phí sinh hoạt phí, tự xoay sở. Không những còn gửi tiền ngược về nhà, lúc mỗi tháng 2.000 đồng còn là thêm. Gần đây chẳng hiểu gửi liền hơn 20.000 đồng, cả nhà thấp thỏm lo cô sai đường.
Nguyên Mạch Đông chuẩn sẵn câu trả lời từ : "Có một tổ chức từ thiện, họ mở chương trình chọn lọc tài năng, chỉ cần thành tích học tập sẽ nhận học bổng. Mỗi kỳ thi đều thưởng, con may mắn chọn, tiền là họ gửi cho con."
Ngoài em gái , cả nhà cô chẳng ai học hành đến nơi đến chốn. Chuyện ở thành phố, cô thì bố tin .
"Không chỉ học bổng , con còn thực tập tại công ty nữa. Lương cao, nếu thành dự án thì còn thưởng. Biết lương năm cả trăm triệu, lúc đó tiền phẫu thuật của sẽ còn là vấn đề."
Mẹ cô chỉ thở dài: "Toàn tại khổ các con."
Cô lập tức cau mày: "Mẹ gì thế, gia đình với bảo là gánh nặng?"
Hai con chuyện thêm vài câu, đó cô bếp nấu cơm.
Chiếc vali cô kéo về nặng trĩu, lúc chú Phùng khiêng còn ngạc nhiên. Mở mới thấy bên trong là t.h.u.ố.c bổ, nào là táo đỏ, kỷ t.ử v.v. đều là chuẩn cho . Ngoài còn nhiều đồ sinh hoạt thiết yếu mà núi dễ kiếm, cùng với thịt cá mang về nấu dần.
Nguyên Mạch Đông bình thường dám ăn thịt cá, mà hôm nay xách về mấy món liền. Cô dọn một mâm cơm tươm tất, bày xong thì bố và em gái cũng về đến.